"安稳利征吾滥享" 诗句出自宋代诗人吕南公《君益惠竹杖》
衰来病众难推荡,日觉筋骸非壮长。
百亩锄耘致苦辛,万端应接皆牵强。
稀曾起处钟漏尽,多是归时星月朗。
满腹经纶一意閒,垦田头绪重新讲。
偶逢过客语文字,突兀破坏如梦想。
太息诸书不救饥,几曾货利微能仿。
故人怜我晚愁瘁,委曲相宽三复两。
卒岁尝分蔽骭衣,方春又赠扶身杖。
修飂一竹信瑰特,知自何山精产养。
数节包絣鹤胫连,碎花黝纠彪皮爽。
提携宛胜冰玉滑,顿卓便同金石响。
野老生看每问名,耕儿熟见仍私奖。
未谙黄钺端许制,久惯青藜饶俗状。
灵寿杖坚负曳劳,朱藤饰伪功程枉。
何如得此清峭干,本与雪霜争气象。
旧谷遗根未陆沉,末年遇主成真赏。
已将蜡屐作游伴,更共文簦为静党。
测渡无忧石涧淹,助跳肯畏泥坑广。
时修疆畎便指画,自牧鸡豚谁放荡。
差可攓蓬讯髑髅,岂徒辟野披榛莽。
倾危屡济功转积,安稳利征吾滥享。
辄莫飞飞向葛陂,要当受侮敲原壤。
古人五十徇乡礼,我为困穷聊早上。
画戟彤弓且勿思,苍颜荷筱西村丈。
《君益惠竹杖》 拼音标注
jūn yì hùi zhú zhàng
shuāi lái bìng zhòng nán tūi dàng,
rì jué jīn hái fēi zhuàng cháng。
bǎi mǔ chú yún zhì kǔ xīn,
wàn duān yìng jiē jiē qiān qiáng。
xī céng qǐ chù zhōng lòu jǐn,
duō shì gūi shí xīng yuè lǎng。
mǎn fù jīng lún yī yì xián,
kěn tián tóu xù zhòng xīn jiǎng。
ǒu féng guò kè yǔ wén zì,
tū wù pò huài rú mèng xiǎng。
tài xī zhū shū bù jìu jī,
jī céng huò lì wēi néng fǎng。
gù rén lián wǒ wǎn chóu cùi,
wěi qū xiāng kuān sān fù liǎng。
zú sùi cháng fēn bì gàn yī,
fāng chūn yòu zèng fú shēn zhàng。
xīu liáo yī zhú xìn gūi tè,
zhī zì hé shān jīng chǎn yǎng。
shù jié bāo bīng hè jìng lián,
sùi huā yǒu jīu biāo pí shuǎng。
tí xié wǎn shèng bīng yù huá,
dùn zhuō biàn tóng jīn shí xiǎng。
yě lǎo shēng kàn měi wèn míng,
gēng ér shú jiàn réng sī jiǎng。
wèi ān huáng yuè duān xǔ zhì,
jǐu guàn qīng lí ráo sú zhuàng。
líng shòu zhàng jiān fù yè láo,
zhū téng shì wěi gōng chéng wǎng。
hé rú dé cǐ qīng qiào gān,
běn yǔ xuě shuāng zhēng qì xiàng。
jìu gǔ yí gēn wèi lù chén,
mò nián yù zhǔ chéng zhēn shǎng。
yǐ jiāng là jī zuò yóu bàn,
gèng gòng wén dēng wèi jìng dǎng。
cè dù wú yōu shí jiàn yān,
zhù tiào kěn wèi ní kēng guǎng。
shí xīu jiāng quǎn biàn zhǐ huà,
zì mù jī tún shúi fàng dàng。
chà kě qiān péng xùn dú lóu,
qǐ tú pì yě pī zhēn mǎng。
qīng wēi lv̌ jì gōng zhuǎn jī,
ān wěn lì zhēng wú làn xiǎng。
zhé mò fēi fēi xiàng gé bēi,
yào dāng shòu wǔ qiāo yuán rǎng。
gǔ rén wǔ shí xùn xiāng lǐ,
wǒ wèi kùn qióng liáo zǎo shàng。
huà jǐ tóng gōng qiě wù sī,
cāng yán hé xiǎo xī cūn zhàng。