"笑我飘零" 诗句出自宋代诗人罗椅《入声甘州(孤山寒食)》
《入声甘州(孤山寒食)》 拼音标注
rù shēng gān zhōu ( gū shān hán shí )
shén cōng cōng sùi yuè,
yòu rén jiā 、 chā lǐu jì qīng míng。
zhèng nán běi gāo fēng,
shān chuán xiào xiǎng,
shǔi fàn xiāo shēng。
chūi sàn lóu tái yān yǔ,
yīng yǔ sùi chūn qíng。
hé dì wú fāng cǎo,
wéi cǐ qīng qīng。
shúi guǎn gū shān shān xià,
rèn zhǒng méi zhú lěng,
jiàn jú quán qīng。
kàn rén qíng rú cǐ,
shěn zùi bù xū xǐng。
wèn hé shí 、 fán chuān gūi qù,
tàn gù xiāng 、 qī shí wǔ cháng tíng。
jūn zhī fǒu,
dòng yún xī zhú,
xiào wǒ piāo líng。
《入声甘州(孤山寒食)》 作者简介
罗椅(1214—1292) 南宋吉州庐陵(今江西吉安)人,字子远,号涧谷(一作间谷)。宋宝佑丙辰(1256)以“四贡元”著,宝祐四年(公元1256年)进士,知赣州信丰县。选潭州军学教授,占籍茶陵,后擢京榷提举,朝请大夫,迁监察御使。时贾似道专权蔽主,椅上书直言,遭报复。公以国事不可为,忧郁成疾,往来潭、吉间,茶陵乃必经之地,竟爱上茶陵的云山洣水,宋景炎丁丑(1277)以疾卒于署。