"江无胜概风霜地" 诗句出自元代诗人卢挚《摸鱼子 奉题雪楼先生鄂宪公馆岁寒亭诗卷 雪》
mō yú zǐ fèng tí xuě lóu xiān shēng è xiàn gōng guǎn sùi hán tíng shī juàn xuě
wèi jūn gē sùi hán tíng zǐ,
wú fán zhōu pàn yīng wǔ。
jiāng wú shèng gài fēng shuāng dì,
yào jìn lǔ dōng jiā zhù。
qīu hè qù。
yìng sù ài 、 áng xiāo lǎo bǎi gū sōng shù。
dēng gāo zuò fù。
xiǎng bái yún yáng chūn,
bì yún rì mù,
bié yǒu yǐ lóu chù。
jīn gūi yàn,
shàng yì xī qīng jiē wǔ。
nián lái qiáo mù rú xǔ。
tuán máo shí fù xī huáng shàng,
wǒ zùi yù mián qīng qù。
gē yù jǔ。
huán zì wù jūn tíng,
zhuó jìu qióng yáo jù。
shū zhāi shì yǔ。
qiàn yǐ zhú jiā rén,
xiāng xián fù jié。
liáng mǎn běi chuāng yǔ 。
卢挚(1242-1314),字处道,一字莘老;号疏斋,又号蒿翁。元代涿郡(今河北省涿县)人。至元5年(1268)进士,任过廉访使、翰林学士。诗文与刘因、姚燧齐名,世称“刘卢”、“姚卢”。与白朴、马致远、珠帘秀均有交往。散曲如今仅存小令。著有《疏斋集》(已佚)《文心选诀》《文章宗旨》,传世散曲一百二十首。有的写山林逸趣,有的写诗酒生活,而较多的是“怀古”,抒发对故国的怀念。今人有《卢疏斋集辑存》,《全元散曲》录存其小令。