"香奁秀发亦馀事" 诗句出自元代诗人刘因《仲诚家藏张蔡公石女剪制香奁绝巧持以求予诗》
zhòng chéng jiā cáng zhāng cài gōng shí nv̌ jiǎn zhì xiāng lián jué qiǎo chí yǐ qíu yú shī
jìng huá mò jūn tiān xià qí,
líng chuān xiān rén wèi fù zhī。
yí shān yě shǐ kuā hùi nv̌,
wàn gǔ chūn fēng hú dié cí。
qǐ zhī cǐ qiǎo fù jué dài,
yè yuè jìng fú tiān sūn sī。
mèng yún sī yǔ yǒu xíng wài,
yǐng jīn páo rèn wú xīn shí。
cài gōng lǐn lǐn xìu è zī,
zhū láng huà jǐ qīng xiāng shī。
xiāng lián xìu fā yì yú shì,
shī rén jī yǎn shěng jiàn xī。
qiāo mén qīng dēng làn hóng bì,
bù qīn liáng zǒu è shùi ér。
pò wū yóu yí cùi jīng nù,
duǎn hé shúi lián zǐ fèng yí。
dōng jiā jiàn fù bǎ chú lí,
xī jiā chù nv̌ fù xīn gūi。
āi āi zhèng niàn zhū qíu kǔ,
dùi cǐ wú yán kōng lèi chúi。
刘因(1249~1293) 元代著名理学家、诗人。字梦吉,号静修。初名骃,字梦骥。雄州容城(今河北容城县)人。3 岁识字,6岁能诗,10岁能文,落笔惊人。年刚20,才华出众,性不苟合。家贫教授生徒,皆有成就。因爱诸葛亮“静以修身”之语,题所居为“静修”。元世祖至元十九年(1282)应召入朝,为承德郎、右赞善大夫。不久借口母病辞官归。母死后居丧在家。至元二十八年,忽必烈再度遣使召刘因为官,他以疾辞。死后追赠翰林学士、资政大夫、上护军、追封“容城郡公”,谥“文靖”。明朝,县官乡绅为刘因建祠堂。