"托乘侣才贤" 诗句出自南北朝诗人刘孝绰《奉和昭明太子钟山解讲诗》
《奉和昭明太子钟山解讲诗》 拼音标注
fèng hé zhāo míng tài zǐ zhōng shān jiě jiǎng shī
yù hè xiáng yī shǔi,
cè mǎ chū wáng tián。
wǒ hòu mǎ zhī jìu,
bǐ shì shí guāng qián。
cùi gài chéng zhāo jǐng,
zhū qí yè xiǎo yān。
lóu zhàng yíng yán gǔ,
tí zǔ yào lín qiān。
kuàng zài dēng lín dì,
fù jí qīu fēng nián。
qiáo kē biàn xià yè,
yōu jiàn jié liáng quán。
tíng luán dùi bǎo zuò,
biàn lùn yuè rén tiān。
yān chén zī hǎi dī,
zhāo àn yǎng dēng rán。
fǎ péng yī yǐ sàn,
jiā jiàn yǎn jiāng xuán。
xiè hòu féng yōu wò,
tuō chéng lv̌ cái xián。
qín cí sūi bìng mìng,
yí hèn dú zhōng piān。
《奉和昭明太子钟山解讲诗》 作者简介
(481—539)南朝梁彭城人,本名冉,字孝绰,小字阿士。七岁能文,年十四,代父起草诏诰,号“神童”。梁武帝天监初,起家著作佐郎。后迁尚书水部郎。作诗得武帝嗟赏。累擢秘书丞,廷尉卿。被到洽所劾,免官。位终秘书监。