jiàn shàng rén tōng nèi wài xué biàn yóu fǎng fāng wǎn qī jìu yǐn nián lái shì jí sùi bù chū shān mǔ dān sì kē jiàn jì yīn chéng sān jué jù yǐ xiè qí sān
xué dào hé fáng zhǐ zài jiā,
mán zāi huā cǎo jì nián huá。
gè zhōng běn zì wú róng cùi,
fú shì hé céng sì luò huā。
(1086—1158)吉州庐陵人,字美中,号杉溪居士。徽宗大观三年上舍及第,宣和二年中宏词科。高宗时累迁中书舍人,兼权直学士院。以帝称其能文,为时宰所忌,出知漳州,于城东开十四渠,溉田数千亩。官至工部侍郎、权吏部尚书。有《杉溪居士集》。