"岁星降后苍生福" 诗句出自宋代诗人李至《至启伏以仆身相公丁一贤之运钟四输之才黄金》
zhì qǐ fú yǐ pū shēn xiāng gōng dīng yī xián zhī yùn zhōng sì shū zhī cái huáng jīn
yáo xiǎng jiā chén yàn huà táng,
qīng gē yī qū rào diāo liáng。
sùi xīng jiàng hòu cāng shēng fú,
yuán huà diào lái shèng zuò chāng。
chén wài sōng shēn qiān zài lǎo,
hǎi zhōng chūn shù wàn nián fāng。
xián cáo súi fēn duō jū shù,
bù dé gōng qīn pěng shòu shāng 。
(947—1001)宋真定人,字言几。七岁而孤,为内臣李知审养子。太宗太平兴国间进士。历通判鄂州,擢著作郎、直史馆,累迁右补阙、知制诰。八年,拜参知政事。雍熙初,谏太宗亲征范阳,以目疾求解机政。命兼秘书监,总秘阁藏书。淳化五年,兼判国子监,总领校雠、刊刻七经疏。真宗即位,拜工部尚书、参知政事,主张弃灵州,安抚西夏。后罢为武胜军节度使,徙知河南府。与李昉以诗相酬,有《二李唱和集》。