"红蕊向人含艳态" 诗句出自宋代诗人李至《仆射相公思缛春荣词含古雅忽成绝唱以导高情》
pū shè xiāng gōng sī rù chūn róng cí hán gǔ yǎ hū chéng jué chàng yǐ dǎo gāo qíng
xíng chuān huā zhú hù tíng yōu,
zhǐ xià táng jiē biàn yōu yóu。
hóng rǔi xiàng rén hán yàn tài,
huáng yīng dài kè shuō chūn chóu。
rào chuáng wén shǐ kān yí yuè,
mǎn xí shēng gē hǎo xiàn chóu。
wèi bì cǐ shí xián shì qù,
bù rú qián rì fèng chí tóu 。
(947—1001)宋真定人,字言几。七岁而孤,为内臣李知审养子。太宗太平兴国间进士。历通判鄂州,擢著作郎、直史馆,累迁右补阙、知制诰。八年,拜参知政事。雍熙初,谏太宗亲征范阳,以目疾求解机政。命兼秘书监,总秘阁藏书。淳化五年,兼判国子监,总领校雠、刊刻七经疏。真宗即位,拜工部尚书、参知政事,主张弃灵州,安抚西夏。后罢为武胜军节度使,徙知河南府。与李昉以诗相酬,有《二李唱和集》。