"潇洒送日月" 诗句出自唐代诗人杜甫《自京赴奉先县咏怀五百字 / 自京赴奉先咏怀五百字》
杜陵有布衣,老大意转拙。
许身一何愚,窃比稷与契。
居然成濩落,白首甘契阔。
盖棺事则已,此志常觊豁。
穷年忧黎元,叹息肠内热。
取笑同学翁,浩歌弥激烈。
非无江海志,潇洒送日月。
生逢尧舜君,不忍便永诀。
当今廊庙具,构厦岂云缺。
葵藿倾太阳,物性固莫夺。
顾惟蝼蚁辈,但自求其穴。
胡为慕大鲸,辄拟偃溟渤。
以兹误生理,独耻事干谒。
兀兀遂至今,忍为尘埃没。
终愧巢与由,未能易其节。
沉饮聊自遣,放歌破愁绝。
岁暮百草零,疾风高冈裂。
天衢阴峥嵘,客子中夜发。
霜严衣带断,指直不得结。
凌晨过骊山,御榻在嵽嵲。
蚩尤塞寒空,蹴蹋崖谷滑。
瑶池气郁律,羽林相摩戛。
君臣留欢娱,乐动殷樛嶱。
赐浴皆长缨,与宴非短褐。
彤庭所分帛,本自寒女出。
鞭挞其夫家,聚敛贡城阙。
圣人筐篚恩,实欲邦国活。
臣如忽至理,君岂弃此物。
多士盈朝廷,仁者宜战栗。
况闻内金盘,尽在卫霍室。
中堂舞神仙,烟雾散玉质。
煖客貂鼠裘,悲管逐清瑟。
劝客驼蹄羹,霜橙压香橘。
朱门酒肉臭,路有冻死骨。
荣枯咫尺异,惆怅难再述。
北辕就泾渭,官渡又改辙。
群冰从西下,极目高崒兀。
疑是崆峒来,恐触天柱折。
河梁幸未坼,枝撑声窸窣。
行旅相攀援,川广不可越。
老妻寄异县,十口隔风雪。
谁能久不顾,庶往共饥渴。
入门闻号啕,幼子饥已卒。
吾宁舍一哀,里巷亦呜咽。
所愧为人父,无食致夭折。
岂知秋禾登,贫窭有仓卒。
生常免租税,名不隶征伐。
抚迹犹酸辛,平人固骚屑。
默思失业徒,因念远戍卒。
忧端齐终南,澒洞不可掇。
zì jīng fù fèng xiān xiàn yǒng huái wǔ bǎi zì / zì jīng fù fèng xiān yǒng huái wǔ bǎi zì
dù líng yǒu bù yī,
lǎo dà yì zhuǎn zhuó。
xǔ shēn yī hé yú,
qiè bǐ jì yǔ qì。
jū rán chéng huò luò,
bái shǒu gān qì kuò。
gài guān shì zé yǐ,
cǐ zhì cháng jì huō。
qióng nián yōu lí yuán,
tàn xī cháng nèi rè。
qǔ xiào tóng xué wēng,
hào gē mí jī liè。
fēi wú jiāng hǎi zhì,
xiāo sǎ sòng rì yuè。
shēng féng yáo shùn jūn,
bù rěn biàn yǒng jué。
dāng jīn láng miào jù,
gōu shà qǐ yún quē。
kúi huò qīng tài yáng,
wù xìng gù mò duó。
gù wéi lóu yǐ bèi,
dàn zì qíu qí xué。
hú wèi mù dà jīng,
zhé nǐ yǎn míng bó。
yǐ zī wù shēng lǐ,
dú chǐ shì gān yè。
wù wù sùi zhì jīn,
rěn wèi chén āi méi。
zhōng kùi cháo yǔ yóu,
wèi néng yì qí jié。
chén yǐn liáo zì qiǎn,
fàng gē pò chóu jué。
sùi mù bǎi cǎo líng,
jí fēng gāo gāng liè。
tiān qú yīn zhēng róng,
kè zǐ zhōng yè fā。
shuāng yán yī dài duàn,
zhǐ zhí bù dé jié。
líng chén guò lí shān,
yù tà zài dié niè。
chī yóu sāi hán kōng,
cù tà yá gǔ huá。
yáo chí qì yù lv̀,
yǔ lín xiāng mó jiá。
jūn chén líu huān yú,
lè dòng yīn jīu kě。
sì yù jiē cháng yīng,
yǔ yàn fēi duǎn hé。
tóng tíng suǒ fēn bó,
běn zì hán nv̌ chū。
biān tà qí fū jiā,
jù liàn gòng chéng què。
shèng rén kuāng fěi ēn,
shí yù bāng guó huó。
chén rú hū zhì lǐ,
jūn qǐ qì cǐ wù。
duō shì yíng zhāo tíng,
rén zhě yí zhàn lì。
kuàng wén nèi jīn pán,
jǐn zài wèi huò shì。
zhōng táng wǔ shén xiān,
yān wù sàn yù zhí。
nuǎn kè diāo shǔ qíu,
bēi guǎn zhú qīng sè。
quàn kè tuó tí gēng,
shuāng chéng yā xiāng jú。
zhū mén jǐu ròu chòu,
lù yǒu dòng sǐ gǔ。
róng kū zhǐ chǐ yì,
chóu chàng nán zài shù。
běi yuán jìu jīng wèi,
guān dù yòu gǎi chè。
qún bīng cóng xī xià,
jí mù gāo zú wù。
yí shì kōng tóng lái,
kǒng hóng tiān zhù zhé。
hé liáng xìng wèi chè,
zhī chēng shēng xī sù。
xíng lv̌ xiāng pān yuán,
chuān guǎng bù kě yuè。
lǎo qī jì yì xiàn,
shí kǒu gé fēng xuě。
shúi néng jǐu bù gù,
shù wǎng gòng jī kě。
rù mén wén hào táo,
yòu zǐ jī yǐ zú。
wú níng shè yī āi,
lǐ xiàng yì wū yān。
suǒ kùi wèi rén fù,
wú shí zhì yāo zhé。
qǐ zhī qīu hé dēng,
pín jù yǒu cāng zú。
shēng cháng miǎn zū shùi,
míng bù lì zhēng fá。
fǔ jī yóu suān xīn,
píng rén gù sāo xiè。
mò sī shī yè tú,
yīn niàn yuǎn shù zú。
yōu duān qí zhōng nán,
hòng dòng bù kě duó。
杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。