"嘉会良独难" 诗句出自明代诗人李攀龙《公燕诗九首 其三 子建》
《公燕诗九首 其三 子建》 拼音标注
gōng yàn shī jǐu shǒu qí sān zǐ jiàn
líu biāo qǐ fēi dòng,
qún xīng jí líng xuān。
yuè chū fú róng chí,
qīng guāng mǎn xī yuán。
shì zhě yè xíng shāng,
qǐ gǎo yī hé fán。
yù yán kě lǎn chí,
gù miǎn shǔ suǒ huān。
huá dēng zhèng pái huái,
bù zhàng súi fēng huán。
xián gē dàng céng tái,
jī xiǎng fú chán yuán。
gōng zǐ duō yōu kè,
cóng héng gè chéng piān。
zhǔ rén zì hé shì,
pī hé jiāng shúi qiān。
jué yīng fēn lù lí,
duò chāi fù lán gān。
qǔ lè cǐ yī shí,
jiā hùi liáng dú nán。
《公燕诗九首 其三 子建》 作者简介
李攀龙(1514—1570)字于鳞,号沧溟,汉族,历城(今山东济南)人。明代著名文学家。继“前七子”之后,与谢榛、王世贞等倡导文学复古运动,为“后七子”的领袖人物,被尊为“宗工巨匠”。主盟文坛20余年,其影响及于清初。