《杪秋登太华山绝顶》 拼音标注
miǎo qīu dēng tài huá shān jué dǐng
piǎo miǎo zhēn tàn bái dì gōng,
sān fēng cǐ rì wèi shúi xióng。
cāng lóng bàn guà qín chuān yǔ,
shí mǎ cháng sī hàn yuàn fēng。
dì chǎng zhōng yuán qīu sè jǐn,
tiān kāi wàn lǐ xī yáng kōng。
píng shēng tū wù kàn rén yì,
róng ěr shēn zhī zào huà gōng。
《杪秋登太华山绝顶》 作者简介
李攀龙(1514—1570)字于鳞,号沧溟,汉族,历城(今山东济南)人。明代著名文学家。继“前七子”之后,与谢榛、王世贞等倡导文学复古运动,为“后七子”的领袖人物,被尊为“宗工巨匠”。主盟文坛20余年,其影响及于清初。