"秋林叶自落" 诗句出自明代诗人李梦阳《赦出馆李真人别业顾侍讲清暨汪编修俊俊弟编修伟许枉访不至十韵》
shè chū guǎn lǐ zhēn rén bié yè gù shì jiǎng qīng jì wāng biān xīu jùn jùn dì biān xīu wěi xǔ wǎng fǎng bù zhì shí yùn
kāi yè bàng xiān gōng,
wēi yǐ jīn què tōng。
cǎi yún piān jìn rì,
yáo cǎo jǐn hán fēng。
yě xìng dān chén jì,
xié yóu xiǎng shù gōng。
qīu lín yè zì luò,
lù jǐng guǒ yóu hóng。
yáo bǐ lián qīng jǐng,
chūi xiāo wàng bì kōng。
hán shān wàn jǐng wài,
cāng hǎi wǔ líng dōng。
què xiào lóng é lv̌,
fān chéng shī mǎ wēng。
shēng yá zhēn huà bǐng,
gù jìu gè fēi péng。
dùi shí huái jīn mǎ,
kāi yán liè yù tóng。
bù zhī dōng gé shì,
qīng lùn jī shí tóng。
李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。