shù fèn yī shí qī shǒu hóng zhì yǐ chǒu nián sì yuè zuò shì shí zuò hé shòu níng hóu dài zhào yù qí èr
dì jū yǎo hé xǔ,
cāng cāng gé jǐu hūn。
bái yù wèi ā gé,
huáng jīn wèi zhòng mén。
kě wàng bù kě kòu,
yǎng jiàn fēi yún bēn。
hé dāng fā yán xù,
xià zhào gū kúi gēn。
李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。