"秦灭汉帝兴" 诗句出自唐代诗人李华《咏史十一首 其七》
《咏史十一首 其七》 拼音标注
yǒng shǐ shí yī shǒu qí qī
qín miè hàn dì xīng,
nán shān yǒu yí lǎo。
wēi guān shān wàn chéng,
xìng dé yàn zhēng tǎo。
dāng jūn zhú lù shí,
chén děng yǐ kū gǎo。
níng zhī shì zhāo biàn,
dàn jué lín quán hǎo。
gāo wò sān shí nián,
xiāng kàn chéng sì hào。
dì yán wēng shén shàn,
jiàn gù hé bù zǎo。
xián chēng tài zǐ rén,
zhòng yì yì zūn dào。
cè wén lí jī shì,
shēn shēng bù zì bǎo。
zàn chū shāng shān yún,
qiè lái qū sǎ sǎo。
dōng gōng chéng yǔ yì,
chǔ wǔ shāng huái bào。
hòu dài wú qí rén,
lì yuán mǎn qīu cǎo。
《咏史十一首 其七》 作者简介
李华(715-766年),字遐叔,赵郡赞皇(今河北赞皇县)人。唐代大臣、文学家。开元二十三年,中进士。天宝二年,登博学宏辞科,拜监察御使,转右补阙。安禄山攻陷长安时,被迫接受凤阁舍人伪职。“安史之乱”平定后,贬为杭州司户参军。后来,隐居大别山南麓,信奉佛法。唐代宗大历元年(766年),病故。作为著名散文家,与萧颖士齐名,世称"萧李",并与萧颖士、颜真卿积极共倡古义,开启唐代古文运动之先河,著有《李遐叔文集》四卷。