wǎn xī shā yǐ mǎo dōng rì tóng bào pò zài jǐu guò hú lèi gēng mín bìn gōng zuò
yī zhuō yíng shuāng fú xiǎo kāi,
fēi guān chéng xīng fǎng shū méi。
duàn yún jiào chè yù lóng āi。
jī jǐu yǒu qíng yìng liàn cǐ,
hú shān rú mèng kě zhòng lái。
lǒng quán yōu yān yǔ chū húi。
厉鹗(1692-1752),字太鸿,又字雄飞,号樊榭、南湖花隐等,钱塘(今浙江杭州)人,清代文学家,浙西词派中坚人物。康熙五十九年举人,屡试进士不第。家贫,性孤峭。乾隆初举鸿博,报罢。性耽闻静,爱山水,尤工诗馀,擅南宋诸家之胜。著有《宋诗纪事》、《樊榭山房集》等。