"怕青子、满枝难认" 诗句出自清代诗人李慈铭《长亭怨慢五首 其一》
《长亭怨慢五首 其一》 拼音标注
cháng tíng yuàn màn wǔ shǒu qí yī
yòu húi shǒu 、 gù yuán chūn jǐn。
yín liàn tiān xiāng,
cùi huáng yún fěn。
xiǎo zhú méi hú,
jìng zhōng zhōng rì dùi shān yǐng。
xián mén shǔi dào,
huán shí shàng 、 bèi péng yuán tǐng。
shí zì pín biān,
yìng pàn duàn 、 lǐ yú fēng xìn。
zhòng shěng。
ruǎn hóng chén lǐ kè,
shúi sì jìu yóu shū jùn。
qín xīn jǐu bīn,
zǒng shì gūi qī wú zhǔn。
biàn lv̀ yīn 、 kěn dài xíng rén,
pà qīng zǐ 、 mǎn zhī nán rèn。
gèng piáo lì nián nián,
rěn fù wǎn huā yú sǔn。
《长亭怨慢五首 其一》 作者简介
李慈铭(1830~1894)晚清官员,著名文史学家。初名模,字式侯,后改今名,字爱伯,号莼客,室名越缦堂,晚年自署越缦老人。会稽(今浙江绍兴)西郭霞川村人。光绪六年进士,官至山西道监察御史。数上封事,不避权要。日记三十余年不断,读书心得无不收录。学识渊博,承乾嘉汉学之余绪,治经学、史学,蔚然可观,被称为“旧文学的殿军”。