"祝公功名如郭令" 诗句出自宋代诗人李邴《建炎丞相成国吕忠穆公退老堂诗》
晋公伐叛致太平,归来绿野勤经营。
沈沦不复经济意,晚节更为人所评。
文饶佐武取河朔,平泉草木罗清英。
功成未尝一寓目,镵石作记空传名。
何如堂堂渭川老,崛起自与天扶倾。
岁在作噩骇机发,忠臣愤叱思殒生。
氛埃不为紫霄蔽,日月却向黄道行。
壮年铁衣勤汗马,白首金鼎调和羹。
张皇国威起穨压,约敕吏蠹归章程。
羌戎破胆思寻盟,盗贼脱甲来输诚。
辕门诸将指呼耳,公有胸中十万兵。
锐然请老樊小圃,爨席却与渔樵争。
烟霞放目傲轩冕,水石步屧遗机衡。
虽然四海望不置,搴旒下瞩熙皇明。
宣王于今事北伐,周公不日歌东征。
迎还两宫天地庆,埽洒六合风尘清。
是时公归乃可耳,岂得遽适羲皇情。
祝公寿考如卫武,百岁箴儆谋群卿。
祝公功名如郭令,身与庙社同安荣。
忠诚向来金石贯,勋烈遂将天壤并。
他年升堂奉杖屦,愿留隙地诛柴荆。
但令公孙肯开合,不用野王来抚筝。
《建炎丞相成国吕忠穆公退老堂诗》 拼音标注
jiàn yán chéng xiāng chéng guó lv̌ zhōng mù gōng tùi lǎo táng shī
jìn gōng fá pàn zhì tài píng,
gūi lái lv̀ yě qín jīng yíng。
shěn lún bù fù jīng jì yì,
wǎn jié gèng wèi rén suǒ píng。
wén ráo zuǒ wǔ qǔ hé shuò,
píng quán cǎo mù luō qīng yīng。
gōng chéng wèi cháng yī yù mù,
chán shí zuò jì kōng chuán míng。
hé rú táng táng wèi chuān lǎo,
jué qǐ zì yǔ tiān fú qīng。
sùi zài zuò è hài jī fā,
zhōng chén fèn chì sī yǔn shēng。
fēn āi bù wèi zǐ xiāo bì,
rì yuè què xiàng huáng dào xíng。
zhuàng nián tiě yī qín hàn mǎ,
bái shǒu jīn dǐng diào hé gēng。
zhāng huáng guó wēi qǐ túi yā,
yuē chì lì dù gūi zhāng chéng。
qiāng róng pò dǎn sī xún méng,
dào zéi tuō jiǎ lái shū chéng。
yuán mén zhū jiāng zhǐ hū ěr,
gōng yǒu xiōng zhōng shí wàn bīng。
rùi rán qǐng lǎo fán xiǎo pǔ,
cuàn xí què yǔ yú qiáo zhēng。
yān xiá fàng mù ào xuān miǎn,
shǔi shí bù xiè yí jī héng。
sūi rán sì hǎi wàng bù zhì,
qiān líu xià zhǔ xī huáng míng。
xuān wáng yú jīn shì běi fá,
zhōu gōng bù rì gē dōng zhēng。
yíng huán liǎng gōng tiān dì qìng,
sào sǎ lìu hé fēng chén qīng。
shì shí gōng gūi nǎi kě ěr,
qǐ dé jù shì xī huáng qíng。
zhù gōng shòu kǎo rú wèi wǔ,
bǎi sùi zhēn jǐng móu qún qīng。
zhù gōng gōng míng rú guō lìng,
shēn yǔ miào shè tóng ān róng。
zhōng chéng xiàng lái jīn shí guàn,
xūn liè sùi jiāng tiān rǎng bìng。
tā nián shēng táng fèng zhàng jù,
yuàn líu xì dì zhū chái jīng。
dàn lìng gōng sūn kěn kāi hé,
bù yòng yě wáng lái fǔ zhēng 。
《建炎丞相成国吕忠穆公退老堂诗》 作者简介
李邴(1085-1146), 字汉老,号龙龛居士。济州任城人。生于宋神宗元丰八年,卒于高宗绍兴十六年,年六十二岁。崇宁五年,1106年举进士第。累迁翰林学士。高宗即位,擢兵部侍郎,兼直学士院。苗傅、刘正彦反,邴谕以逆顺祸福之理,且密劝殿帅王元,俾以禁旅击贼。后为资政殿学士,上战阵、守备、措画、绥怀各五事,不报。闲居十七年,卒於泉州。谥文敏。邴著有草堂集一百卷,《宋史本传》传于世。存词8首。