"玉阑干外清江浦" 诗句出自宋代诗人李廌《虞美人·玉阑干外清江浦》
玉阑干外清江浦,渺渺天涯雨。
浦风如扇雨如帘,时见岸花汀草、涨痕添。
青林枕上关山路,卧想乘鸾处。
碧芜千里思悠悠,惟有霎时凉梦、到南州。
《虞美人·玉阑干外清江浦》 拼音标注
yú měi rén · yù lán gān wài qīng jiāng pǔ
yù lán gān wài qīng jiāng pǔ,
miǎo miǎo tiān yá yǔ。
pǔ fēng rú shàn yǔ rú lián,
shí jiàn àn huā tīng cǎo 、 zhǎng hén tiān。
qīng lín zhěn shàng guān shān lù,
wò xiǎng chéng luán chù。
bì wú qiān lǐ sī yōu yōu,
wéi yǒu shà shí liáng mèng 、 dào nán zhōu。
《虞美人·玉阑干外清江浦》 作者简介
李廌(zhì)(1059-1109) 北宋文学家。字方叔,号德隅斋,又号齐南先生、太华逸民。汉族,华州(今陕西华县)人。6岁而孤,能发奋自学。少以文为苏轼所知,誉之为有“万人敌”之才。由此成为“苏门六君子”之一。中年应举落第,绝意仕进,定居长社(今河南长葛县),直至去世。文章喜论古今治乱,辨而中理。