"玉床金井冰峥嵘" 诗句出自唐代诗人李白《答王十二寒夜独酌有怀》
昨夜吴中雪,子猷佳兴发。
万里浮云卷碧山,青天中道流孤月。
孤月沧浪河汉清,北斗错落长庚明。
怀余对酒夜霜白,玉床金井冰峥嵘。
人生飘忽百年内,且须酣畅万古情。
君不能狸膏金距学斗鸡,坐令鼻息吹虹霓。
君不能学哥舒,横行青海夜带刀,西屠石堡取紫袍。
吟诗作赋北窗里,万言不直一杯水。
世人闻此皆掉头,有如东风射马耳。
鱼目亦笑我,谓与明月同。
骅骝拳跼不能食,蹇驴得志鸣春风。
《折杨》《黄华》合流俗,晋君听琴枉《清角》。
《巴人》谁肯和《阳春》,楚地犹来贱奇璞。
黄金散尽交不成,白首为儒身被轻。
一谈一笑失颜色,苍蝇贝锦喧谤声。
曾参岂是杀人者?
谗言三及慈母惊。
与君论心握君手,荣辱于余亦何有?
孔圣犹闻伤凤麟,董龙更是何鸡狗!
一生傲岸苦不谐,恩疏媒劳志多乖。
严陵高揖汉天子,何必长剑拄颐事玉阶。
达亦不足贵,穷亦不足悲。
韩信羞将绛灌比,祢衡耻逐屠沽儿。
君不见李北海,英风豪气今何在!
君不见裴尚书,土坟三尺蒿棘居!
少年早欲五湖去,见此弥将钟鼎疏。
《答王十二寒夜独酌有怀》 拼音标注
dá wáng shí èr hán yè dú zhuó yǒu huái
zuó yè wú zhōng xuě,
zǐ yóu jiā xīng fā。
wàn lǐ fú yún juàn bì shān,
qīng tiān zhōng dào líu gū yuè。
gū yuè cāng làng hé hàn qīng,
běi dǒu cuò luò cháng gēng míng。
huái yú dùi jǐu yè shuāng bái,
yù chuáng jīn jǐng bīng zhēng róng。
rén shēng piāo hū bǎi nián nèi,
qiě xū hān chàng wàn gǔ qíng。
jūn bù néng lí gāo jīn jù xué dǒu jī,
zuò lìng bí xī chūi hóng ní。
jūn bù néng xué gē shū,
héng xíng qīng hǎi yè dài dāo,
xī tú shí bǎo qǔ zǐ páo。
yín shī zuò fù běi chuāng lǐ,
wàn yán bù zhí yī bēi shǔi。
shì rén wén cǐ jiē diào tóu,
yǒu rú dōng fēng shè mǎ ěr。
yú mù yì xiào wǒ,
wèi yǔ míng yuè tóng。
huá líu quán jú bù néng shí,
jiǎn lv́ dé zhì míng chūn fēng。
《 zhé yáng 》 《 huáng huá 》 hé líu sú,
jìn jūn tīng qín wǎng 《 qīng jiǎo 》。
《 bā rén 》 shúi kěn hé 《 yáng chūn 》,
chǔ dì yóu lái jiàn qí pú。
huáng jīn sàn jǐn jiāo bù chéng,
bái shǒu wèi rú shēn bèi qīng。
yī tán yī xiào shī yán sè,
cāng yíng bèi jǐn xuān bàng shēng。
céng cān qǐ shì shā rén zhě ?
chán yán sān jí cí mǔ liáng。
yǔ jūn lùn xīn wò jūn shǒu,
róng rǔ yú yú yì hé yǒu ?
kǒng shèng yóu wén shāng fèng lín,
dǒng lóng gèng shì hé jī gǒu !
yī shēng ào àn kǔ bù xié,
ēn shū méi láo zhì duō guāi。
yán líng gāo yī hàn tiān zǐ,
hé bì cháng jiàn zhǔ yí shì yù jiē。
dá yì bù zú gùi,
qióng yì bù zú bēi。
hán xìn xīu jiāng jiàng guàn bǐ,
mí héng chǐ zhú tú gū ér。
jūn bù jiàn lǐ běi hǎi,
yīng fēng háo qì jīn hé zài !
jūn bù jiàn péi shàng shū,
tǔ fén sān chǐ hāo jí jū !
shǎo nián zǎo yù wǔ hú qù,
jiàn cǐ mí jiāng zhōng dǐng shū。
《答王十二寒夜独酌有怀》 作者简介
李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。