“川回组练”这段文字出自哪里?

上一句:野竖旌旗

“川回组练”出自唐代诗人李华的诗句: 《吊古战场文》

下一句:法重心骇

"川回组练" 诗句出自唐代诗人李华《吊古战场文》

  浩浩乎平沙无垠夐不见人
河垠萦带群山纠纷
黯兮惨悴风悲日曛
蓬断草枯凛若霜晨
鸟飞不下兽铤亡群
亭长告余曰:“此古战场也常覆三军
往往鬼哭天阴则闻
”伤心哉!
秦欤汉欤?
将近代欤?
  吾闻夫齐魏徭戍,荆韩召募
万里奔走连年暴露
沙草晨牧河冰夜渡
地阔天长不知归路
寄身锋刃腷臆谁愬?
秦汉而还
多事四夷中州耗斁无世无之
古称戎夏不抗王师
文教失宣武臣用奇
奇兵有异于仁义王道迂阔而莫为
呜呼噫嘻!
  吾想夫北风振漠,胡兵伺便
主将骄敌期门受战
野竖旌旗川回组练
法重心骇威尊命贱
利镞穿骨惊沙入面主客相搏山川震眩
声析江河势崩雷电
至若穷阴凝闭凛冽海隅积雪没胫坚冰在须
鸷鸟休巢征马踟蹰
缯纩无温堕指裂肤
当此苦寒天假强胡凭陵杀气以相剪屠
径截辎重横攻士卒
都尉新降将军复没
尸踣巨港之岸血满长城之窟
无贵无贱同为枯骨
可胜言哉!
鼓衰兮力竭
矢尽兮弦绝白刃交兮宝刀折两军蹙兮生死决
降矣哉终身夷狄;战矣哉暴骨沙砾
鸟无声兮山寂寂夜正长兮风淅淅
魂魄结兮天沉沉鬼神聚兮云幂幂
日光寒兮草短月色苦兮霜白
伤心惨目,有如是耶!
  吾闻之:牧用赵卒,大破林胡开地千里遁逃匈奴
汉倾天下财殚力痡
任人而已岂在多乎!
周逐猃狁
北至太原
既城朔方全师而还
饮至策勋和乐且闲
穆穆棣棣君臣之间
秦起长城竟海为关
荼毒生民万里朱殷
汉击匈奴虽得阴山枕骸徧野功不补患
  苍苍蒸民谁无父母?
提携捧负
畏其不寿
谁无兄弟?
如足如手

谁无夫妇?
如宾如友

生也何恩杀之何咎?
其存其没
家莫闻知
人或有言将信将疑
悁悁心目寤寐见之
布奠倾觞哭望天涯
天地为愁草木凄悲
吊祭不至精魂无依
必有凶年人其流离
呜呼噫嘻!
时耶命耶?
从古如斯!
为之奈何?
守在四夷

diào gǔ zhàn cháng wén
    hào hào hū,
píng shā wú yín,
xiòng bù jiàn rén。
hé yín yíng dài,
qún shān jīu fēn。
àn xī cǎn cùi,
fēng bēi rì xūn。
péng duàn cǎo kū,
lǐn ruò shuāng chén。
niǎo fēi bù xià,
shòu tǐng wáng qún。
tíng cháng gào yú yuē : “ cǐ gǔ zhàn cháng yě,
cháng fù sān jūn。
wǎng wǎng gǔi kū,
tiān yīn zé wén。
” shāng xīn zāi !
qín yú hàn yú ?
jiāng jìn dài yú ?
    wú wén fū qí wèi yáo shù,
jīng hán zhào mù。
wàn lǐ bēn zǒu,
lián nián bào lù。
shā cǎo chén mù,
hé bīng yè dù。
dì kuò tiān cháng,
bù zhī gūi lù。
jì shēn fēng rèn,
bì yì shúi sù ?
qín hàn ér huán,
duō shì sì yí,
zhōng zhōu hào yì,
wú shì wú zhī。
gǔ chēng róng xià,
bù kàng wáng shī。
wén jiào shī xuān,
wǔ chén yòng qí。
qí bīng yǒu yì yú rén yì,
wáng dào yū kuò ér mò wèi。
wū hū yī xī !
    wú xiǎng fū běi fēng zhèn mò,
hú bīng sì biàn。
zhǔ jiāng jiāo dí,
qī mén shòu zhàn。
yě shù jīng qí,
chuān húi zǔ liàn。
fǎ zhòng xīn hài,
wēi zūn mìng jiàn。
lì zú chuān gǔ,
liáng shā rù miàn,
zhǔ kè xiāng bó,
shān chuān zhèn xuàn。
shēng xī jiāng hé,
shì bēng léi diàn。
zhì ruò qióng yīn níng bì,
lǐn liè hǎi yú,
jī xuě méi jìng,
jiān bīng zài xū。
zhì niǎo xīu cháo,
zhēng mǎ chí chú。
zēng kuàng wú wēn,
duò zhǐ liè fū。
dāng cǐ kǔ hán,
tiān jiǎ qiáng hú,
píng líng shā qì,
yǐ xiāng jiǎn tú。
jìng jié zī zhòng,
héng gōng shì zú。
dū wèi xīn jiàng,
jiāng jūn fù méi。
shī bó jù gǎng zhī àn,
xiě mǎn cháng chéng zhī kū。
wú gùi wú jiàn,
tóng wèi kū gǔ。
kě shèng yán zāi !
gǔ shuāi xī lì jié,
shǐ jǐn xī xián jué,
bái rèn jiāo xī bǎo dāo zhé,
liǎng jūn cù xī shēng sǐ jué。
jiàng yǐ zāi,
zhōng shēn yí dí ; zhàn yǐ zāi,
bào gǔ shā lì。
niǎo wú shēng xī shān jì jì,
yè zhèng cháng xī fēng xī xī。
hún pò jié xī tiān chén chén,
gǔi shén jù xī yún mì mì。
rì guāng hán xī cǎo duǎn,
yuè sè kǔ xī shuāng bái。
shāng xīn cǎn mù,
yǒu rú shì yé !
    wú wén zhī : mù yòng zhào zú,
dà pò lín hú,
kāi dì qiān lǐ,
dùn táo xiōng nú。
hàn qīng tiān xià,
cái dān lì pū。
rèn rén ér yǐ,
qǐ zài duō hū !
zhōu zhú xiǎn yǔn,
běi zhì tài yuán。
jì chéng shuò fāng,
quán shī ér huán。
yǐn zhì cè xūn,
hé lè qiě xián。
mù mù dì dì,
jūn chén zhī jiān。
qín qǐ cháng chéng,
jìng hǎi wèi guān。
tú dú shēng mín,
wàn lǐ zhū yīn。
hàn jí xiōng nú,
sūi dé yīn shān,
zhěn hái biàn yě,
gōng bù bǔ huàn。
    cāng cāng zhēng mín,
shúi wú fù mǔ ?
tí xié pěng fù,
wèi qí bù shòu。
shúi wú xiōng dì ?
rú zú rú shǒu。
shúi wú fū fù ?
rú bīn rú yǒu。
shēng yě hé ēn,
shā zhī hé jìu ?
qí cún qí méi,
jiā mò wén zhī。
rén huò yǒu yán,
jiāng xìn jiāng yí。
yuān yuān xīn mù,
wù mèi jiàn zhī。
bù diàn qīng shāng,
kū wàng tiān yá。
tiān dì wèi chóu,
cǎo mù qī bēi。
diào jì bù zhì,
jīng hún wú yī。
bì yǒu xiōng nián,
rén qí líu lí。
wū hū yī xī !
shí yé mìng yé ?
cóng gǔ rú sī !
wèi zhī nài hé ?
shǒu zài sì yí。

李华

李华(715-766年),字遐叔,赵郡赞皇(今河北赞皇县)人。唐代大臣、文学家。开元二十三年,中进士。天宝二年,登博学宏辞科,拜监察御使,转右补阙。安禄山攻陷长安时,被迫接受凤阁舍人伪职。“安史之乱”平定后,贬为杭州司户参军。后来,隐居大别山南麓,信奉佛法。唐代宗大历元年(766年),病故。作为著名散文家,与萧颖士齐名,世称"萧李",并与萧颖士、颜真卿积极共倡古义,开启唐代古文运动之先河,著有《李遐叔文集》四卷。

Processed in 0.166363 Second , 285 querys.