“知妙初无师”这段文字出自哪里?

上一句:过目已解悟

“知妙初无师”出自宋代诗人金君卿的诗句: 《文相生日》

下一句:峨冠践场屋

"知妙初无师" 诗句出自宋代诗人金君卿《文相生日》

圣贤不世出会合未可知
朝廷余百年天将右重熙
经纶须得人公为生斯时
维时秋九月爽气横海涯
三叶凋堦蓂嘉梦符熊罴
岂物锺岳灵囊括昂与箕
夹山州之望罄竭敢自私
复疑於其来释老亲抱持
道貌莹襁褓公相乃余姿
胜衣惜寸阴问学俱忘疲
过目已解悟知妙初无师
峨冠践场屋发策趋丹墀
儒馆聊税息伟望临华夷
知公孰能尽荆公每嗟咨
谓与公所学展矣无可疑
所忧异世习老不见设施
勃兴得神考丞弼须臯夔
公始在劝讲朝夕输论思
君臣由一德协合踰埙篪
法度日新美小不遗毫釐
衔恤俄去位虚佇同调饥
迨归不阅岁再迁居近司
荆公镇江左成绩忧废隳
润色固赖何可但如曹随
一朝困憸言补外垂十朞
眷倚晚益厚爰立兹可期
先帝遣神游登用多非宜
恭默久不言狙诈事谩欺
经始稽典坟利泽覃四维
反指为虚政屏弃无孑遗
勋旧比共驩东南困流离
高怀信安恬国尔关盛衰
所增在式廊上帝初耆之
年来闢四门比德皆纷披
群才得彙征灵光动晨曦
而公屈方面疑叹均一辞
肇此始生日川至来繁禧
矧上思肯构绳墨繄谁尸
典策备广庭三节方星驰
归与庙堂上百辟劳瞻仪
步趋谢几杖康宁见期颐
阜俗犹禔身温饱兼恂嫠
陶冶既礼乐於变无浇漓
英声播金石是皆出人为
公嫓自鲸劓了不见成亏
庄周肆诋訿所以尊孔尼
发挥自公手千载无沉迷
邦人申寿祝稚艾肩相随
具幸公少留此语真愚癡

wén xiāng shēng rì
shèng xián bù shì chū,
hùi hé wèi kě zhī。
zhāo tíng yú bǎi nián,
tiān jiāng yòu zhòng xī。
jīng lún xū dé rén,
gōng wèi shēng sī shí。
wéi shí qīu jǐu yuè,
shuǎng qì héng hǎi yá。
sān yè diāo jiē míng,
jiā mèng fú xióng pí。
qǐ wù zhōng yuè líng,
náng kuò áng yǔ jī。
jiā shān zhōu zhī wàng,
qìng jié gǎn zì sī。
fù yí yú qí lái,
shì lǎo qīn bào chí。
dào mào yíng jiǎng bǎo,
gōng xiāng nǎi yú zī。
shèng yī xī cùn yīn,
wèn xué jù wàng pí。
guò mù yǐ jiě wù,
zhī miào chū wú shī。
é guān jiàn cháng wū,
fā cè qū dān chí。
rú guǎn liáo shùi xī,
wěi wàng lín huá yí。
zhī gōng shú néng jǐn,
jīng gōng měi jiē zī。
wèi yǔ gōng suǒ xué,
zhǎn yǐ wú kě yí。
suǒ yōu yì shì xí,
lǎo bù jiàn shè shī。
bó xīng dé shén kǎo,
chéng bì xū gāo kúi。
gōng shǐ zài quàn jiǎng,
zhāo xī shū lùn sī。
jūn chén yóu yī dé,
xié hé yú xūn chí。
fǎ dù rì xīn měi,
xiǎo bù yí háo lí。
xián xù é qù wèi,
xū zhù tóng diào jī。
dài gūi bù yuè sùi,
zài qiān jū jìn sī。
jīng gōng zhèn jiāng zuǒ,
chéng jī yōu fèi hūi。
rùn sè gù lài hé,
kě dàn rú cáo súi。
yī zhāo kùn xiān yán,
bǔ wài chúi shí jī。
juàn yǐ wǎn yì hòu,
yuán lì zī kě qī。
xiān dì qiǎn shén yóu,
dēng yòng duō fēi yí。
gōng mò jǐu bù yán,
jū zhà shì mán qī。
jīng shǐ jī diǎn fén,
lì zé tán sì wéi。
fǎn zhǐ wèi xū zhèng,
píng qì wú jié yí。
xūn jìu bǐ gòng huān,
dōng nán kùn líu lí。
gāo huái xìn ān tián,
guó ěr guān shèng shuāi。
suǒ zēng zài shì láng,
shàng dì chū qí zhī。
nián lái pì sì mén,
bǐ dé jiē fēn pī。
qún cái dé hùi zhēng,
líng guāng dòng chén xī。
ér gōng qū fāng miàn,
yí tàn jūn yī cí。
zhào cǐ shǐ shēng rì,
chuān zhì lái fán xǐ。
shěn shàng sī kěn gōu,
shéng mò yī shúi shī。
diǎn cè bèi guǎng tíng,
sān jié fāng xīng chí。
gūi yǔ miào táng shàng,
bǎi pì láo zhān yí。
bù qū xiè jī zhàng,
kāng níng jiàn qī yí。
fù sú yóu tí shēn,
wēn bǎo jiān xún lí。
táo yě jì lǐ lè,
yú biàn wú jiāo lí。
yīng shēng bō jīn shí,
shì jiē chū rén wèi。
gōng pì zì jīng yì,
le bù jiàn chéng yú。
zhuāng zhōu sì dǐ zǐ,
suǒ yǐ zūn kǒng ní。
fā hūi zì gōng shǒu,
qiān zài wú chén mí。
bāng rén shēn shòu zhù,
zhì ài jiān xiāng súi。
jù xìng gōng shǎo líu,
cǐ yǔ zhēn yú chī 。

金君卿

宋饶州浮梁人,字正叔。仁宗庆历间进士。累官知临川、江西提刑、度支郎中。治“五经”,长于《易》。有《易说》、《金氏文集》。

Processed in 0.111522 Second , 221 querys.