“博山垆薰沉木香”这段文字出自哪里?

上一句:芙蓉隐褥青石床

“博山垆薰沉木香”出自明代诗人解缙的诗句: 《琴清轩》

下一句:珊瑚雁足水晶轸

"博山垆薰沉木香" 诗句出自明代诗人解缙《琴清轩》

大瀛海上三神洲飞仙挟我同遨游
银台金阙丽霄汉琪花瑶草凉如秋
中有神人粲霞绮脸若丹砂玉为指
遥持三尺爨下之枯桐凤喙龙唇半焦尾
芙蓉隐褥青石床博山垆薰沉木香
珊瑚雁足水晶轸吴丝絙弦冰缕长
一弦初试韵殊绝松梢轻缕鸣骚屑
二弦再鼓声琅琅石上寒泉洒晴雪
弹之再三沉且幽空谷猗兰香雾浮
祥云捧月海底出海色含光凝不流
移宫变徵逾五六凤飞冥冥秋气肃
神栖贝阙凛乎不可留离鸾翔飞鹤惊宿
泠泠抚遍七弦终方壶员峤来天风
神鱼跃出九渊浪潜蛟腾舞冯夷宫
神仙惊骇揽衣起毛发萧骚飒如水
恍然不知天宇皆清肃只疑身在冰壶里
我亦与之渡海堧仙凡间隔三千年
几回梦寐想丰采妙音落落无由传
近登群玉峰遍踏丹崖石
望见紫兰溪涓涓湛沉碧
路逢当曰岛中仙谪降尘寰人不识
玉童犹抱一张琴囊封古锦徽黄金
开怀为我奏一曲坐令万木含幽阴
群雄杳渺迥高迈似就钧天破聋瞆
万斛烦襟歘扫除目旷神怡绝纤芥
君莫是攀龙曾上九天飞学得轩辕数曲之所为
又莫是早年出入宫禁侍虞舜记得五弦琴上南风诗
不然何事列仙籍复向人间寄踪迹
收琴且莫寻旧游共展飙车跨鳌极
跨鳌极登玉京
君弹山水调我续升天行
与君唱和永终日尽写乾坤万古情

《琴清轩》 拼音标注

qín qīng xuān
dà yíng hǎi shàng sān shén zhōu,
fēi xiān xié wǒ tóng áo yóu。
yín tái jīn què lì xiāo hàn,
qí huā yáo cǎo liáng rú qīu。
zhōng yǒu shén rén càn xiá qǐ,
liǎn ruò dān shā yù wèi zhǐ。
yáo chí sān chǐ cuàn xià zhī kū tóng,
fèng hùi lóng chún bàn jiāo wěi。
fú róng yǐn rù qīng shí chuáng,
bó shān lú xūn chén mù xiāng。
shān hú yàn zú shǔi jīng zhěn,
wú sī gēng xián bīng lv̌ cháng。
yī xián chū shì yùn shū jué,
sōng shāo qīng lv̌ míng sāo xiè。
èr xián zài gǔ shēng láng láng,
shí shàng hán quán sǎ qíng xuě。
dàn zhī zài sān chén qiě yōu,
kōng gǔ yī lán xiāng wù fú。
xiáng yún pěng yuè hǎi dǐ chū,
hǎi sè hán guāng níng bù líu。
yí gōng biàn zhēng yú wǔ lìu,
fèng fēi míng míng qīu qì sù。
shén qī bèi què lǐn hū bù kě líu,
lí luán xiáng fēi hè liáng sù。
líng líng fǔ biàn qī xián zhōng,
fāng hú yuán jiào lái tiān fēng。
shén yú yuè chū jǐu yuān làng,
qián jiāo téng wǔ féng yí gōng。
shén xiān liáng hài lǎn yī qǐ,
máo fā xiāo sāo sà rú shǔi。
huǎng rán bù zhī tiān yǔ jiē qīng sù,
zhǐ yí shēn zài bīng hú lǐ。
wǒ yì yǔ zhī dù hǎi ruán,
xiān fán jiān gé sān qiān nián。
jī húi mèng mèi xiǎng fēng cǎi,
miào yīn luò luò wú yóu chuán。
jìn dēng qún yù fēng,
biàn tà dān yá shí。
wàng jiàn zǐ lán xī,
juān juān zhàn chén bì。
lù féng dāng yuē dǎo zhōng xiān,
zhé jiàng chén huán rén bù shì。
yù tóng yóu bào yī zhāng qín,
náng fēng gǔ jǐn hūi huáng jīn。
kāi huái wèi wǒ zòu yī qū,
zuò lìng wàn mù hán yōu yīn。
qún xióng yǎo miǎo jiǒng gāo mài,
sì jìu jūn tiān pò lóng kùi。
wàn hú fán jīn xū sǎo chú,
mù kuàng shén yí jué xiān jiè。
jūn mò shì pān lóng céng shàng jǐu tiān fēi,
xué dé xuān yuán shù qū zhī suǒ wèi。
yòu mò shì zǎo nián chū rù gōng jìn shì yú shùn,
jì dé wǔ xián qín shàng nán fēng shī。
bù rán hé shì liè xiān jí,
fù xiàng rén jiān jì zōng jī。
shōu qín qiě mò xún jìu yóu,
gòng zhǎn biāo chē kuà áo jí。
kuà áo jí,
dēng yù jīng。
jūn dàn shān shǔi diào,
wǒ xù shēng tiān xíng。
yǔ jūn chàng hé yǒng zhōng rì,
jǐn xiě gān kūn wàn gǔ qíng。

《琴清轩》 作者简介

解缙

  解缙(1369年-1415年),字大绅,一字缙绅,号春雨、喜易,明朝吉水(今江西吉水)人,洪武二十一年(1388年)中进士,官至内阁首辅、右春坊大学士,参预机务。解缙以才高好直言为人所忌,屡遭贬黜,终以“无人臣礼”下狱,永乐十三年(1415年)冬被埋入雪堆冻死,卒年四十七,成化元年(1465年)赠朝议大夫,谥文毅。

Processed in 0.337312 Second , 221 querys.