"石瀃清心胸" 诗句出自唐代诗人皎然《奉陪陆使君长源诸公游支硎寺(寺即支公学道》
fèng péi lù shǐ jūn cháng yuán zhū gōng yóu zhī xíng sì ( sì jí zhī gōng xué dào
cháng lǎn gāo yì chuán,
shān sēng yǒu yí zōng。
zuǒ yóu sēng yǎ piān,
jiā hùi hé yóu féng。
chén shì jí xià jiè,
sè tiān dāng shàng fēng。
chūn hūi biàn zhòng cǎo,
hán sè líu gāo sōng。
liáo rào cǎi yún hé,
cān chà qǐ lóu zhòng。
qióng pā sǎ jīn xì,
shí sì qīng xīn xiōng。
líng jìng ruò kě tuō,
dào qíng zhī suǒ cóng 。
僧皎然(730-799),俗姓谢,字清昼,湖州(浙江吴兴)人,是中国山水诗创始人谢灵运的十世孙,唐代著名诗人、茶僧,吴兴杼山妙喜寺主持,在文学、佛学、茶学等方面颇有造诣。与颜真卿、灵澈、陆羽等和诗,现存皎然470首诗。多为送别酬答之作。情调闲适,语言简淡。皎然的诗歌理论著作《诗式》。