"仆窃不逊" 诗句出自两汉诗人司马迁《报任安书(节选)》
古者富贵而名摩灭,不可胜记,唯倜傥非常之人称焉。
盖记王拘而演《周易》;仲尼厄而作《春秋》;屈原放逐,乃赋《离骚》;左丘失明,厥有《国语》;孙子膑脚,《兵法》修列;不韦迁蜀,世传《吕览》;韩非囚秦,《说难》《孤愤》;《诗》三百篇,大抵圣贤发愤之所为作也。
此人皆意有所郁结,不得通其道,故述往事、思来者。
乃如左丘无目,孙子断足,终不可用,退而论书策,以舒其愤,思垂空记以自见。
仆窃不逊,近自托于无能之辞,网罗天下放失旧闻,略考其行事,综其终始,稽其成败兴坏之纪,上计轩辕,下至于兹,为十表,本纪十二,书八章,世家三十,列传七十,凡百三十篇。
亦欲以究天人之际,通古今之变,成一家之言。
草创未就,会遭此祸,惜其不成,是以就极刑而无愠色。
仆诚以著此书,藏之名山,传之其人,通邑大都,则仆偿前辱之责,虽万被戮,岂有悔哉!
然此可为智者道,难为俗人言也!
《报任安书(节选)》 拼音标注
bào rèn ān shū ( jié xuǎn )
gǔ zhě fù gùi ér míng mó miè,
bù kě shèng jì,
wéi tì tǎng fēi cháng zhī rén chēng yān。
gài jì wáng jū ér yǎn 《 zhōu yì 》 ; zhòng ní è ér zuò 《 chūn qīu 》 ; qū yuán fàng zhú,
nǎi fù 《 lí sāo 》 ; zuǒ qīu shī míng,
jué yǒu 《 guó yǔ 》 ; sūn zǐ bìn jiǎo,
《 bīng fǎ 》 xīu liè ; bù wéi qiān shǔ,
shì chuán 《 lv̌ lǎn 》 ; hán fēi qíu qín,
《 shuō nán 》 《 gū fèn 》 ; 《 shī 》 sān bǎi piān,
dà dǐ shèng xián fā fèn zhī suǒ wèi zuò yě。
cǐ rén jiē yì yǒu suǒ yù jié,
bù dé tōng qí dào,
gù shù wǎng shì 、 sī lái zhě。
nǎi rú zuǒ qīu wú mù,
sūn zǐ duàn zú,
zhōng bù kě yòng,
tùi ér lùn shū cè,
yǐ shū qí fèn,
sī chúi kōng jì yǐ zì jiàn。
pū qiè bù xùn,
jìn zì tuō yú wú néng zhī cí,
wǎng luō tiān xià fàng shī jìu wén,
lvè kǎo qí xíng shì,
zòng qí zhōng shǐ,
jī qí chéng bài xīng huài zhī jì,
shàng jì xuān yuán,
xià zhì yú zī,
wèi shí biǎo,
běn jì shí èr,
shū bā zhāng,
shì jiā sān shí,
liè chuán qī shí,
fán bǎi sān shí piān。
yì yù yǐ jīu tiān rén zhī jì,
tōng gǔ jīn zhī biàn,
chéng yī jiā zhī yán。
cǎo chuàng wèi jìu,
hùi zāo cǐ huò,
xī qí bù chéng,
shì yǐ jìu jí xíng ér wú yùn sè。
pū chéng yǐ zhù cǐ shū,
cáng zhī míng shān,
chuán zhī qí rén,
tōng yì dà dū,
zé pū cháng qián rǔ zhī zé,
sūi wàn bèi lù,
qǐ yǒu hǔi zāi !
rán cǐ kě wèi zhì zhě dào,
nán wèi sú rén yán yě !
《报任安书(节选)》 作者简介
司马迁(前145年或前135年-不可考),字子长,夏阳(今陕西韩城南)人。西汉史学家、散文家。他以其“究天人之际,通古今之变,成一家之言”的史识创作了中国第一部纪传体通史《史记》(原名《太史公书》)。被公认为是中国史书的典范,该书记载了从上古传说中的黄帝时期,到汉武帝元狩元年,长达3000多年的历史,是“二十五史”之首,被鲁迅誉为“史家之绝唱,无韵之离骚”。