"高置中宫旁" 诗句出自清代诗人黄遵宪《三哀诗 其三 唐韨臣明经》
呜呼汉家厄,十世到我皇。
上承六七圣,德泽遍八荒。
麛裘三月政,讴歌不能忘。
忽传有疾诏,遍求千金方。
千人万人和,重鼓女娲簧。
珠襦坐武帐,奔走何跄跄。
神鹊传果来,天女实发祥。
今当尧舜朝,益宜简元良。
恩赐太子衣,有心见厖凉。
恻恻君弦声,晨寒哀履霜。
瀛台百尺高,远隔海中央。
齐东野人语,传说多荒唐。
贼相与瞽师,发短心甚长。
亟欲奉前星,高置中宫旁。
猪王一无知,好勇徒强梁。
群小争拥戴,妄夸国富强。
待封狼居胥,同进万年觞。
天适降神人,人人空拳张。
张我虎神威,何难驱群羊。
家家白莲花,满城吹迷香。
直挑强邻怒,横纵国人狂。
各国会师来,长驱莫敢当。
遂令《春秋》笔,天王狩河阳。
呜呼当此时,国势如蜩螗。
东南外诸侯,亟亟宜勤王。
上以肃宫禁,下以靖材枪。
外以杜邻责,免索岁币偿。
奈和裘蒙戎,失路迷伥伥。
转令一匹夫,起为董公倡。
遥闻誓群师,风云奉龙骧。
多鱼忽漏言,一纲归沦亡。
画虎竟不成,刲羊亦无衁。
成败非所论,此志良可伤。
人言秘筐中,别藏法三章。
意实主民权,假托尊王纲。
又言三日谷,纵兵肆跳踉。
掳掠得几何,概许归橐囊。
是皆莫须有,秘狱谁能详。
江南群盗蒌,纷纷说连衡。
倘若出此策,自毁周身防。
铸铁成大错,引刀还自戕。
明明勤王师,转以贼名扬。
君魂果传冤,被发诉帝乡。
援枹率犀甲,号召诸国殇。
请帝乘白龙,还我苍天苍。
芒芒此禹域,滔滔彼汉江。
君听人间谣,处处歌堂堂。
《三哀诗 其三 唐韨臣明经》 拼音标注
sān āi shī qí sān táng fú chén míng jīng
wū hū hàn jiā è,
shí shì dào wǒ huáng。
shàng chéng lìu qī shèng,
dé zé biàn bā huāng。
mí qíu sān yuè zhèng,
ōu gē bù néng wàng。
hū chuán yǒu jí zhào,
biàn qíu qiān jīn fāng。
qiān rén wàn rén hé,
zhòng gǔ nv̌ wā huáng。
zhū rú zuò wǔ zhàng,
bēn zǒu hé qiāng qiāng。
shén què chuán guǒ lái,
tiān nv̌ shí fā xiáng。
jīn dāng yáo shùn zhāo,
yì yí jiǎn yuán liáng。
ēn sì tài zǐ yī,
yǒu xīn jiàn páng liáng。
cè cè jūn xián shēng,
chén hán āi lv̌ shuāng。
yíng tái bǎi chǐ gāo,
yuǎn gé hǎi zhōng yāng。
qí dōng yě rén yǔ,
chuán shuō duō huāng táng。
zéi xiāng yǔ gǔ shī,
fā duǎn xīn shén cháng。
jí yù fèng qián xīng,
gāo zhì zhōng gōng páng。
zhū wáng yī wú zhī,
hǎo yǒng tú qiáng liáng。
qún xiǎo zhēng yǒng dài,
wàng kuā guó fù qiáng。
dài fēng láng jū xū,
tóng jìn wàn nián shāng。
tiān shì jiàng shén rén,
rén rén kōng quán zhāng。
zhāng wǒ hǔ shén wēi,
hé nán qū qún yáng。
jiā jiā bái lián huā,
mǎn chéng chūi mí xiāng。
zhí tiāo qiáng lín nù,
héng zòng guó rén kuáng。
gè guó hùi shī lái,
cháng qū mò gǎn dāng。
sùi lìng 《 chūn qīu 》 bǐ,
tiān wáng shòu hé yáng。
wū hū dāng cǐ shí,
guó shì rú tiáo táng。
dōng nán wài zhū hóu,
jí jí yí qín wáng。
shàng yǐ sù gōng jìn,
xià yǐ jìng cái qiāng。
wài yǐ dù lín zé,
miǎn suǒ sùi bì cháng。
nài hé qíu méng róng,
shī lù mí chāng chāng。
zhuǎn lìng yī pǐ fū,
qǐ wèi dǒng gōng chàng。
yáo wén shì qún shī,
fēng yún fèng lóng xiāng。
duō yú hū lòu yán,
yī gāng gūi lún wáng。
huà hǔ jìng bù chéng,
kūi yáng yì wú huāng。
chéng bài fēi suǒ lùn,
cǐ zhì liáng kě shāng。
rén yán mì kuāng zhōng,
bié cáng fǎ sān zhāng。
yì shí zhǔ mín quán,
jiǎ tuō zūn wáng gāng。
yòu yán sān rì gǔ,
zòng bīng sì tiào láng。
lǔ lvè dé jī hé,
gài xǔ gūi tuó náng。
shì jiē mò xū yǒu,
mì yù shúi néng xiáng。
jiāng nán qún dào lóu,
fēn fēn shuō lián héng。
tǎng ruò chū cǐ cè,
zì hǔi zhōu shēn fáng。
zhù tiě chéng dà cuò,
yǐn dāo huán zì qiāng。
míng míng qín wáng shī,
zhuǎn yǐ zéi míng yáng。
jūn hún guǒ chuán yuān,
bèi fā sù dì xiāng。
yuán fū lv̀ xī jiǎ,
hào zhào zhū guó shāng。
qǐng dì chéng bái lóng,
huán wǒ cāng tiān cāng。
máng máng cǐ yǔ yù,
tāo tāo bǐ hàn jiāng。
jūn tīng rén jiān yáo,
chù chù gē táng táng。
《三哀诗 其三 唐韨臣明经》 作者简介
黄遵宪(1848年4月27日~1905年3月28日)晚清诗人,外交家、政治家、教育家。字公度,别号人境庐主人,汉族客家人,广东省梅州人,光绪二年举人,历充师日参赞、旧金山总领事、驻英参赞、新加坡总领事,戊戌变法期间署湖南按察使,助巡抚陈宝箴推行新政。工诗,喜以新事物熔铸入诗,有“诗界革新导师”之称。黄遵宪有《人镜庐诗草》、《日本国志》、《日本杂事诗》。被誉为“近代中国走向世界第一人”。