hùi yè lǐ shì yù è zhái jí zhāo pān shù 、 tāng héng 、 hǎi shàng rén yǐn chá fù
hùi yè bù shēng yuè,
qín xuān yóu wèi kāi。
qiáng dōng yǐn zhě zài,
qí shàng yì sēng lái。
míng ài chuán huā yǐn,
shī kàn juàn sù cái。
fēng líu gāo cǐ hùi,
xiǎo jǐng lv̌ péi húi。
僧皎然(730-799),俗姓谢,字清昼,湖州(浙江吴兴)人,是中国山水诗创始人谢灵运的十世孙,唐代著名诗人、茶僧,吴兴杼山妙喜寺主持,在文学、佛学、茶学等方面颇有造诣。与颜真卿、灵澈、陆羽等和诗,现存皎然470首诗。多为送别酬答之作。情调闲适,语言简淡。皎然的诗歌理论著作《诗式》。