"城东日日添酒垆" 诗句出自清代诗人洪亮吉《赵大至得孙大入关之信兼闻蒋表弟良卿欲入都城东酒徒无一人居里者感赋此首近简黄二杨三徐大》
一岁居里倾千壶,两年为客偿宿逋。
城东日日添酒垆,城西时时出酒徒。
城东酒楼一十六,城中少年出相续。
酒翁叹息酒妪愁,可惜少年皆远游。
少年谁最狂,雅数孙与黄。
就中短赵差有检,结束身手趋吟场。
东风吹春入酒楼,当时年少百不忧。
三更酣春楼上头,红烛光满楼前洲。
骑龙弄凤世不惊,只有酒家知姓名。
城东城西路回惑,只有酒家门径识。
酣嬉落魄非可常,一朝饯我束急装。
浓云浮江雨暗海,海风吹人颜面改。
离家岂独无酒筵,太息总无诸少年。
出门各历路万千,前后差喜皆游燕。
酒徒十辈五得官,余者不免谋饥寒。
孙郎苦恋里中乐,昨亦襆被辞江干。
新春忽梦晴溪曲,暗识溪南草应绿。
醉尉衙前碧月圆,蘋风乍转春流足。
花枝纵好酒纵醇,我识一城无酒人。
岂惟花发无酒人,兼恐减却楼头春。
春去春复来,春情忽然失。
朱颜变苍颜,黄金铸不得。
君不见,少年虽归非昔日,又有城东少年出。
zhào dà zhì dé sūn dà rù guān zhī xìn jiān wén jiǎng biǎo dì liáng qīng yù rù dū chéng dōng jǐu tú wú yī rén jū lǐ zhě gǎn fù cǐ shǒu jìn jiǎn huáng èr yáng sān xú dà
yī sùi jū lǐ qīng qiān hú,
liǎng nián wèi kè cháng sù bū。
chéng dōng rì rì tiān jǐu lú,
chéng xī shí shí chū jǐu tú。
chéng dōng jǐu lóu yī shí lìu,
chéng zhōng shǎo nián chū xiāng xù。
jǐu wēng tàn xī jǐu yù chóu,
kě xī shǎo nián jiē yuǎn yóu。
shǎo nián shúi zùi kuáng,
yǎ shù sūn yǔ huáng。
jìu zhōng duǎn zhào chà yǒu jiǎn,
jié shù shēn shǒu qū yín cháng。
dōng fēng chūi chūn rù jǐu lóu,
dāng shí nián shǎo bǎi bù yōu。
sān gèng hān chūn lóu shàng tóu,
hóng zhú guāng mǎn lóu qián zhōu。
qí lóng nòng fèng shì bù liáng,
zhǐ yǒu jǐu jiā zhī xìng míng。
chéng dōng chéng xī lù húi huò,
zhǐ yǒu jǐu jiā mén jìng shì。
hān xī luò pò fēi kě cháng,
yī zhāo jiàn wǒ shù jí zhuāng。
nóng yún fú jiāng yǔ àn hǎi,
hǎi fēng chūi rén yán miàn gǎi。
lí jiā qǐ dú wú jǐu yán,
tài xī zǒng wú zhū shǎo nián。
chū mén gè lì lù wàn qiān,
qián hòu chà xǐ jiē yóu yàn。
jǐu tú shí bèi wǔ dé guān,
yú zhě bù miǎn móu jī hán。
sūn láng kǔ liàn lǐ zhōng lè,
zuó yì pú bèi cí jiāng gān。
xīn chūn hū mèng qíng xī qū,
àn shì xī nán cǎo yìng lv̀。
zùi wèi yá qián bì yuè yuán,
pín fēng zhà zhuǎn chūn líu zú。
huā zhī zòng hǎo jǐu zòng chún,
wǒ shì yī chéng wú jǐu rén。
qǐ wéi huā fā wú jǐu rén,
jiān kǒng jiǎn què lóu tóu chūn。
chūn qù chūn fù lái,
chūn qíng hū rán shī。
zhū yán biàn cāng yán,
huáng jīn zhù bù dé。
jūn bù jiàn,
shǎo nián sūi gūi fēi xī rì,
yòu yǒu chéng dōng shǎo nián chū。
洪亮吉(1746~1809)清代经学家、文学家。初名莲,又名礼吉,字君直,一字稚存,号北江,晚号更生居士。阳湖(今江苏常州)人,籍贯安徽歙县。乾隆五十五年科举榜眼,授编修。嘉庆四年,上书军机王大臣言事,极论时弊,免死戍伊犁。次年诏以“罪亮吉后,言事者日少”,释还。居家十年而卒。文工骈体,与孔广森并肩,学术长于舆地。洪亮吉论人口增长过速之害,实为近代人口学说之先驱。