"琴叶正明时" 诗句出自明代诗人何吾驺《送蔡五岳明府应内召》
花开如锦日,琴叶正明时。
凤诏传天语,龙章出禁帷。
怀珠原闪烁,韫玉更离奇。
秀彻湖山色,寒清炎海湄。
西方开宝筏,东鲁见心师。
一字闻真谛,千秋仰德慈。
剑锋从悟入,笔力借神驰。
文藻轻班马,瑶华绝献羲。
堂开心寂寂,政晏日迟迟。
瘴海初闻颂,仁山静赋诗。
宝屠浮百尺,高馆望层漪。
欲接乾坤气,先分混沌仪。
锄强不避虎,扶弱讵欺儿。
才子初为令,真人今在兹。
元风清有韵,雅度赏应私。
忆我方倾盖,怜君便解颐。
群鸡一此鉴,独鹤谬相知。
言以兰同气,香随茝见贻。
振衣秋霭净,聆语晓云披。
自愧嵇康懒,何妨小陆痴。
通家欣就业,解榻倏相辞。
百里言淹滞,三洲惜别离。
巽申天上命,离焕日中曦。
暂借金陵署,终当玉殿随。
埋轮看壮气,鸣凤肃霜姿。
圣后方张网,良臣已奉绥。
麒麟原有阁,鸑鷟待来墀。
致主同尧舜,纡猷侣稷夔。
河明净天影,云动起凉飔。
送送秋光冷,行行玉露垂。
欲随双羽翼,难写寸心期。
题柱神先往,弃繻气未衰。
中原犹逐鹿,天下可追骐。
握手暂相别,馀情到酒卮。
《送蔡五岳明府应内召》 拼音标注
sòng cài wǔ yuè míng fǔ yìng nèi zhào
huā kāi rú jǐn rì,
qín yè zhèng míng shí。
fèng zhào chuán tiān yǔ,
lóng zhāng chū jìn wéi。
huái zhū yuán shǎn shuò,
yùn yù gèng lí qí。
xìu chè hú shān sè,
hán qīng yán hǎi méi。
xī fāng kāi bǎo fá,
dōng lǔ jiàn xīn shī。
yī zì wén zhēn dì,
qiān qīu yǎng dé cí。
jiàn fēng cóng wù rù,
bǐ lì jiè shén chí。
wén zǎo qīng bān mǎ,
yáo huá jué xiàn xī。
táng kāi xīn jì jì,
zhèng yàn rì chí chí。
zhàng hǎi chū wén sòng,
rén shān jìng fù shī。
bǎo tú fú bǎi chǐ,
gāo guǎn wàng céng yī。
yù jiē gān kūn qì,
xiān fēn hùn dùn yí。
chú qiáng bù bì hǔ,
fú ruò jù qī ér。
cái zǐ chū wèi lìng,
zhēn rén jīn zài zī。
yuán fēng qīng yǒu yùn,
yǎ dù shǎng yìng sī。
yì wǒ fāng qīng gài,
lián jūn biàn jiě yí。
qún jī yī cǐ jiàn,
dú hè mìu xiāng zhī。
yán yǐ lán tóng qì,
xiāng súi chǎi jiàn yí。
zhèn yī qīu ǎi jìng,
líng yǔ xiǎo yún pī。
zì kùi jī kāng lǎn,
hé fáng xiǎo lù chī。
tōng jiā xīn jìu yè,
jiě tà shū xiāng cí。
bǎi lǐ yán yān zhì,
sān zhōu xī bié lí。
xùn shēn tiān shàng mìng,
lí huàn rì zhōng xī。
zàn jiè jīn líng shǔ,
zhōng dāng yù diàn súi。
mái lún kàn zhuàng qì,
míng fèng sù shuāng zī。
shèng hòu fāng zhāng wǎng,
liáng chén yǐ fèng sūi。
qí lín yuán yǒu gé,
yuè zhuó dài lái chí。
zhì zhǔ tóng yáo shùn,
yū yóu lv̌ jì kúi。
hé míng jìng tiān yǐng,
yún dòng qǐ liáng sī。
sòng sòng qīu guāng lěng,
xíng xíng yù lù chúi。
yù súi shuāng yǔ yì,
nán xiě cùn xīn qī。
tí zhù shén xiān wǎng,
qì xū qì wèi shuāi。
zhōng yuán yóu zhú lù,
tiān xià kě zhūi qí。
wò shǒu zàn xiāng bié,
yú qíng dào jǐu zhī。
《送蔡五岳明府应内召》 作者简介
明广东香山人,字龙友,号家冈。万历四十七年进士。官少詹事。崇祯六年擢礼部尚书,旋入阁,与首辅温体仁不协,罢去。南明隆武帝召为内阁首辅。闽疆既失,赴广州,永历帝以原官召之,引疾辞去。有《宝纶阁集》。