qīu rì fù què tí tóng guān yì lóu / xíng cì tóng guān féng wèi fú dōng gūi
hóng yè wǎn xiāo xiāo,
cháng tíng jǐu yī piáo。
cán yún gūi tài huá,
shū yǔ guò zhōng tiáo。
shù sè súi shān jiǒng,
hé shēng rù hǎi yáo。
dì xiāng míng rì dào,
yóu zì mèng yú qiáo。
许浑(约791~约858),字用晦(一作仲晦),唐代诗人,润州丹阳(今江苏丹阳)人。晚唐最具影响力的诗人之一,其一生不作古诗,专攻律体;题材以怀古、田园诗为佳,艺术则以偶对整密、诗律纯熟为特色。唯诗中多描写水、雨之景,后人拟之与诗圣杜甫齐名,并以“许浑千首诗,杜甫一生愁”评价之。成年后移家京口(今江苏镇江)丁卯涧,以丁卯名其诗集,后人因称“许丁卯”。许诗误入杜牧集者甚多。代表作有《咸阳城东楼》。