"皇天平分成四时" 诗句出自唐代诗人韩愈《感春四首》
我所思兮在何所,情多地遐兮遍处处。
东西南北皆欲往,
千江隔兮万山阻。
春风吹园杂花开,朝日照屋百鸟语。
三杯取醉不复论,一生长恨奈何许。
皇天平分成四时,春气漫诞最可悲。
杂花妆林草盖地,
白日坐上倾天维。
蜂喧鸟咽留不得,红萼万片从风吹。
岂如秋霜虽惨冽,摧落老物谁惜之。
为此径须沽酒饮,
自外天地弃不疑。
近怜李杜无检束,烂漫长醉多文辞。
屈原离骚二十五,不肯餔啜糟与醨.惜哉此子巧言语,
不到圣处宁非痴。
幸逢尧舜明四目,条理品汇皆得宜。
平明出门暮归舍,酩酊马上知为谁。
朝骑一马出,暝就一床卧。
诗书渐欲抛,节行久已惰。
冠欹感发秃,语误惊齿堕。
孤负平生心,已矣知何奈。
我恨不如江头人,长网横江遮紫鳞。
独宿荒陂射凫雁,
卖纳租赋官不嗔。
归来欢笑对妻子,衣食自给宁羞贫。
今者无端读书史,智慧只足劳精神。
画蛇著足无处用,
两鬓霜白趋埃尘。
乾愁漫解坐自累,与众异趣谁相亲。
数杯浇肠虽暂醉,皎皎万虑醒还新。
百年未满不得死,
且可勤买抛青春。
《感春四首》 拼音标注
gǎn chūn sì shǒu
wǒ suǒ sī xī zài hé suǒ,
qíng duō dì xiá xī biàn chù chù。
dōng xī nán běi jiē yù wǎng,
qiān jiāng gé xī wàn shān zǔ。
chūn fēng chūi yuán zá huā kāi,
zhāo rì zhào wū bǎi niǎo yǔ。
sān bēi qǔ zùi bù fù lùn,
yī shēng cháng hèn nài hé xǔ。
huáng tiān píng fēn chéng sì shí,
chūn qì màn dàn zùi kě bēi。
zá huā zhuāng lín cǎo gài dì,
bái rì zuò shàng qīng tiān wéi。
fēng xuān niǎo yān líu bù dé,
hóng è wàn piàn cóng fēng chūi。
qǐ rú qīu shuāng sūi cǎn liè,
cūi luò lǎo wù shúi xī zhī。
wèi cǐ jìng xū gū jǐu yǐn,
zì wài tiān dì qì bù yí。
jìn lián lǐ dù wú jiǎn shù,
làn màn cháng zùi duō wén cí。
qū yuán lí sāo èr shí wǔ,
bù kěn bū chuò zāo yǔ lí . xī zāi cǐ zǐ qiǎo yán yǔ,
bù dào shèng chù níng fēi chī。
xìng féng yáo shùn míng sì mù,
tiáo lǐ pǐn hùi jiē dé yí。
píng míng chū mén mù gūi shè,
míng dǐng mǎ shàng zhī wèi shúi。
zhāo qí yī mǎ chū,
míng jìu yī chuáng wò。
shī shū jiàn yù pāo,
jié xíng jǐu yǐ duò。
guān yī gǎn fā tū,
yǔ wù liáng chǐ duò。
gū fù píng shēng xīn,
yǐ yǐ zhī hé nài。
wǒ hèn bù rú jiāng tóu rén,
cháng wǎng héng jiāng zhē zǐ lín。
dú sù huāng bēi shè fú yàn,
mài nà zū fù guān bù tián。
gūi lái huān xiào dùi qī zǐ,
yī shí zì gěi níng xīu pín。
jīn zhě wú duān dú shū shǐ,
zhì hùi zhǐ zú láo jīng shén。
huà shé zhù zú wú chù yòng,
liǎng bìn shuāng bái qū āi chén。
gān chóu màn jiě zuò zì lèi,
yǔ zhòng yì qù shúi xiāng qīn。
shù bēi jiāo cháng sūi zàn zùi,
jiǎo jiǎo wàn lv̀ xǐng huán xīn。
bǎi nián wèi mǎn bù dé sǐ,
qiě kě qín mǎi pāo qīng chūn。