"丈夫适意即仙境" 诗句出自明代诗人顾应祥《游道场山登绝顶次东坡韵》
《游道场山登绝顶次东坡韵》 拼音标注
yóu dào cháng shān dēng jué dǐng cì dōng pō yùn
tiān fēng zǔ zhōu xiàn shān lù,
cù wǒ lái yóu dào cháng gǔ。
píng shēng lǎn shèng xīng dú háo,
fēi bù níng chóu bìng shuāng zú。
sōng shān yù yù yún màn màn,
shí dèng qū sì yáng cháng pán。
hū rán gǔ dǐ tiān lài fā,
qiān yán wàn hè liáng bēn tuān。
céng tī lì jǐn fú tú chū,
fǔ kàn píng hú rú guǎng xí。
hú zhōng qī shí èr fēng qīng,
yí yǒu jù líng yī hūi zhí。
xiāng xié hé bì shuāng lv̀ huán,
bái yún míng yuè tiān dì jiān。
zhàng fū shì yì jí xiān jìng,
làng shuō hǎi wài sān shén shān。
fú shì yōu yōu dàn fù dàn,
dàn zhǐ bǎi nián guò yǐ bàn。
hé rú cóng cǐ xiè chén fēn,
dú lì dān yá fā cháng tàn。
《游道场山登绝顶次东坡韵》 作者简介
(1483—1565)明浙江长兴人,字唯贤,号箬溪。弘治十八年进士,授饶州府推官。时乐平知县为桃源洞农民军所执,应祥单身入其营劝说,令竟得释。奔母丧家居十五年,嘉靖中累迁刑部尚书,奏定律例。严嵩专权,应祥以耆旧自居,嵩不悦,以原官出南京,寻致仕,又十二年卒。应祥为王守仁弟子,博学嗜书,九流百家皆识其首尾。尤精算学,有《测圆海镜分类释术》、《弧矢算术》、《授时历撮要》诸书。又作《传习疑录》、《龙溪致知议略》,申其师说。别有《惜阴录》、《南诏事略》、《归田诗选》等。