“楚虽三户存”这段文字出自哪里?

上一句:眼倦烽火忙

“楚虽三户存”出自清代诗人顾炎武的诗句: 《王徵君潢具舟城西同楚二沙门小坐栅洪桥下》

下一句:其人故倔彊

"楚虽三户存" 诗句出自清代诗人顾炎武《王徵君潢具舟城西同楚二沙门小坐栅洪桥下》

大江从西来东抵长干冈
至今号栅洪对城横石梁
落日照金陵火旻生秋凉
都城久尘坌出郊且相羊
客有五六人鼓枻歌沧浪
盘中设瓜果几案罗酒浆
上坐老沙门旧日名省郎
曾折帝廷槛几死丹陛旁
天子自明圣毕竟诛安昌
南走侍密勿一身再奔亡
复有一少者沈毅尤非常
不肯道姓名世莫知行藏
其馀数君子须眉各轩昂
为我操南音未言神已伤
流贼自中州楚实当其吭
出入十五郡南国无安疆
血成江汉流骨与灊庐望
赫怒我先帝亲遣元臣行
北落开和门三台动光芒
一旦霣大命藩后残荆襄
遂令三楚间哀哉久战场
宁南佩侯印忽焉竟披猖
称兵据上流以国资东阳
岂无材略士忍死奔遐荒
落雁衡北回穷乌树南翔
可怜洞庭水遗烈存中湘
连营十三镇恣肆无朝纲
夜半相诛屠三宫离武冈
黔中亦楚地君长皆印章
国家有驱除往往用土狼
积雨闭摩泥毒流涨昆明
蛮陬地斗绝极目天茫茫
顷者西方兵连岁争辰阳
心悼黄屋远眼倦烽火忙
楚虽三户存其人故倔彊
崎岖二君子志意不可量
郧公抗忠贞左徒吐洁芳
举头是青天不见二曜光
何意多同心合沓来诸方
仆本吴趋士雅志陵秋霜
适来新亭宴得共宾主觞
戮力事神州斯言固难忘
我宁为楚囚流涕空沾裳

wáng zhēng jūn huáng jù zhōu chéng xī tóng chǔ èr shā mén xiǎo zuò zhà hóng qiáo xià
dà jiāng cóng xī lái,
dōng dǐ cháng gān gāng。
zhì jīn hào zhà hóng,
dùi chéng héng shí liáng。
luò rì zhào jīn líng,
huǒ mín shēng qīu liáng。
dū chéng jǐu chén bèn,
chū jiāo qiě xiāng yáng。
kè yǒu wǔ lìu rén,
gǔ yì gē cāng làng。
pán zhōng shè guā guǒ,
jī àn luō jǐu jiāng。
shàng zuò lǎo shā mén,
jìu rì míng shěng láng。
céng zhé dì tíng jiàn,
jī sǐ dān bì páng。
tiān zǐ zì míng shèng,
bì jìng zhū ān chāng。
nán zǒu shì mì wù,
yī shēn zài bēn wáng。
fù yǒu yī shǎo zhě,
shěn yì yóu fēi cháng。
bù kěn dào xìng míng,
shì mò zhī xíng cáng。
qí yú shù jūn zǐ,
xū méi gè xuān áng。
wèi wǒ cāo nán yīn,
wèi yán shén yǐ shāng。
líu zéi zì zhōng zhōu,
chǔ shí dāng qí háng。
chū rù shí wǔ jùn,
nán guó wú ān jiāng。
xiě chéng jiāng hàn líu,
gǔ yǔ qián lú wàng。
hè nù wǒ xiān dì,
qīn qiǎn yuán chén xíng。
běi luò kāi hé mén,
sān tái dòng guāng máng。
yī dàn yǔn dà mìng,
fán hòu cán jīng xiāng。
sùi lìng sān chǔ jiān,
āi zāi jǐu zhàn cháng。
níng nán pèi hóu yìn,
hū yān jìng pī chāng。
chēng bīng jù shàng líu,
yǐ guó zī dōng yáng。
qǐ wú cái lvè shì,
rěn sǐ bēn xiá huāng。
luò yàn héng běi húi,
qióng wū shù nán xiáng。
kě lián dòng tíng shǔi,
yí liè cún zhōng xiāng。
lián yíng shí sān zhèn,
zì sì wú zhāo gāng。
yè bàn xiāng zhū tú,
sān gōng lí wǔ gāng。
qián zhōng yì chǔ dì,
jūn cháng jiē yìn zhāng。
guó jiā yǒu qū chú,
wǎng wǎng yòng tǔ láng。
jī yǔ bì mó ní,
dú líu zhǎng kūn míng。
mán zōu dì dǒu jué,
jí mù tiān máng máng。
qǐng zhě xī fāng bīng,
lián sùi zhēng chén yáng。
xīn dào huáng wū yuǎn,
yǎn juàn fēng huǒ máng。
chǔ sūi sān hù cún,
qí rén gù jué qiáng。
qí qū èr jūn zǐ,
zhì yì bù kě liàng。
yún gōng kàng zhōng zhēn,
zuǒ tú tǔ jié fāng。
jǔ tóu shì qīng tiān,
bù jiàn èr yào guāng。
hé yì duō tóng xīn,
hé tà lái zhū fāng。
pū běn wú qū shì,
yǎ zhì líng qīu shuāng。
shì lái xīn tíng yàn,
dé gòng bīn zhǔ shāng。
lù lì shì shén zhōu,
sī yán gù nán wàng。
wǒ níng wèi chǔ qíu,
líu tì kōng zhān cháng。

顾炎武

  顾炎武(1613.7.15-1682.2.15),汉族,明朝南直隶苏州府昆山(今江苏省昆山市)千灯镇人,本名绛,乳名藩汉,别名继坤、圭年,字忠清、宁人,亦自署蒋山佣;南都败后,因为仰慕文天祥学生王炎午的为人,改名炎武。因故居旁有亭林湖,学者尊为亭林先生。明末清初的杰出的思想家、经学家、史地学家和音韵学家,与黄宗羲、王夫之并称为明末清初“三大儒”。其主要作品有《日知录》、《天下郡国利病书》、《肇域志》、《音学五书》、《韵补正》、《古音表》、《诗本音》、《唐韵正》、《音论》、《金石文字记》、《亭林诗文集》等。

Processed in 0.147173 Second , 221 querys.