"惟察察之哲人兮" 诗句出自宋代诗人安道《九骚引 其八 侍月愁》
夫何月色之灿烂兮,凌树影而入罗帏。
独倚床而延伫兮,侍女怠而欲归。
仰圆灵其万户兮,窃皦皦之清辉。
睹姮娥之纵体兮,扬轻袿之绣裳。
含然诺其欲吐兮,气藞兰而喷香。
当长风之飘飘兮,袭罗衣而旁徨。
众鸟栖于茂林兮,翔千仞之凤与凰。
悼鸿鹄之坠空兮,羌中道而失偶。
嘉斯鸟之贞洁兮,触我思之悠悠。
衷懊咿而不止兮,寄愁怀于沙鸥。
坐兰闺之闲夜兮,聆回飙之飕飕。
解垢氛之婴身兮,心翼翼而无尤。
叹三闾之见放兮,增壹郁而怀忧。
惟察察之哲人兮,能淈泥而扬清波。
览江汜之淑媛兮,被德化而啸也歌。
晞银汉之织女兮,供霓裳而弄金梭。
正衽衿而危坐兮,如衔枚而无语。
神英英而内栖兮,思恍惚而登虑。
虚方寸之寂寞兮,安斗室而独处。
藏彩翚之佳丽兮,性耿介而内专。
时青阳以告谢兮,肇朱明而心酸。
伤十载之鹤化兮,抚幼子而吞熊丸。
酌金垒以弛念兮,善怀托于青编。
《九骚引 其八 侍月愁》 拼音标注
jǐu sāo yǐn qí bā shì yuè chóu
fū hé yuè sè zhī càn làn xī,
líng shù yǐng ér rù luō wéi。
dú yǐ chuáng ér yán zhù xī,
shì nv̌ dài ér yù gūi。
yǎng yuán líng qí wàn hù xī,
qiè jiǎo jiǎo zhī qīng hūi。
dǔ héng é zhī zòng tǐ xī,
yáng qīng gūi zhī xìu cháng。
hán rán nuò qí yù tǔ xī,
qì lǎ lán ér pēn xiāng。
dāng cháng fēng zhī piāo piāo xī,
xí luō yī ér páng huáng。
zhòng niǎo qī yú mào lín xī,
xiáng qiān rèn zhī fèng yǔ huáng。
dào hóng hú zhī zhùi kōng xī,
qiāng zhōng dào ér shī ǒu。
jiā sī niǎo zhī zhēn jié xī,
hóng wǒ sī zhī yōu yōu。
zhōng ào yī ér bù zhǐ xī,
jì chóu huái yú shā ōu。
zuò lán gūi zhī xián yè xī,
líng húi biāo zhī sōu sōu。
jiě gòu fēn zhī yīng shēn xī,
xīn yì yì ér wú yóu。
tàn sān lv́ zhī jiàn fàng xī,
zēng yī yù ér huái yōu。
wéi chá chá zhī zhé rén xī,
néng gǔ ní ér yáng qīng bō。
lǎn jiāng sì zhī shú yuàn xī,
bèi dé huà ér xiào yě gē。
xī yín hàn zhī zhī nv̌ xī,
gōng ní cháng ér nòng jīn suō。
zhèng rèn jīn ér wēi zuò xī,
rú xián méi ér wú yǔ。
shén yīng yīng ér nèi qī xī,
sī huǎng hū ér dēng lv̀。
xū fāng cùn zhī jì mò xī,
ān dǒu shì ér dú chù。
cáng cǎi hūi zhī jiā lì xī,
xìng gěng jiè ér nèi zhuān。
shí qīng yáng yǐ gào xiè xī,
zhào zhū míng ér xīn suān。
shāng shí zài zhī hè huà xī,
fǔ yòu zǐ ér tūn xióng wán。
zhuó jīn lěi yǐ chí niàn xī,
shàn huái tuō yú qīng biān。