"蕤宾主其仲夏兮" 诗句出自宋代诗人安道《九骚引 其六 伤落花》
处冲漠之兰闺兮,心絓结而如醉。
岁忽忽其将迈兮,花落落而蕊坠。
攀长条之要妙兮,睹鸿造之殊异。
悲晨风之震木兮,鸟翔集而争媚。
拾朱英而太息兮,时岂可乎再至。
睇焦螟而巢于蛟睫兮,愕蓂荚而内伤。
蕤宾主其仲夏兮,蓐收至而变商。
感寒暑之代谢兮,素叶零于雕霜。
气郁邑而填膺兮,陟阿丘而采虻。
瞻蜉蝣之楚楚兮,中闷闷而心惊。
哀薄躯之须臾兮,修素质而益荣。
陈凄情于姮女兮,垂青盼而顾语。
吾引导夫前路兮,涉层霞而求侣。
何人生之短期兮,安寄旅而怀忧。
登嶰谷以逯趢兮,览六区之鸿流。
逾扶桑而荫趾兮,双材旁而抽清讴。
将草柱蘅以充帏兮,体婵娟而佩琼瑈。
持太淡以为柄兮,悟往昔之沉迷。
阅玉牒之遗于南窗兮,审容膝而独栖。
披惠姬之诫于清案兮,心朗朗而古期。
托幽怀于笔端兮,聊以寄情而舒永思。
胡然而我念之兮,涕滂沱而心悲。
君俟我乎霞表兮,终归骨而同居。
《九骚引 其六 伤落花》 拼音标注
jǐu sāo yǐn qí lìu shāng luò huā
chù chōng mò zhī lán gūi xī,
xīn guà jié ér rú zùi。
sùi hū hū qí jiāng mài xī,
huā luò luò ér rǔi zhùi。
pān cháng tiáo zhī yào miào xī,
dǔ hóng zào zhī shū yì。
bēi chén fēng zhī zhèn mù xī,
niǎo xiáng jí ér zhēng mèi。
shí zhū yīng ér tài xī xī,
shí qǐ kě hū zài zhì。
dì jiāo míng ér cháo yú jiāo jié xī,
è míng jiá ér nèi shāng。
rúi bīn zhǔ qí zhòng xià xī,
rù shōu zhì ér biàn shāng。
gǎn hán shǔ zhī dài xiè xī,
sù yè líng yú diāo shuāng。
qì yù yì ér tián yīng xī,
zhì ā qīu ér cǎi méng。
zhān fú yóu zhī chǔ chǔ xī,
zhōng mèn mèn ér xīn liáng。
āi bó qū zhī xū yú xī,
xīu sù zhí ér yì róng。
chén qī qíng yú héng nv̌ xī,
chúi qīng pàn ér gù yǔ。
wú yǐn dǎo fū qián lù xī,
shè céng xiá ér qíu lv̌。
hé rén shēng zhī duǎn qī xī,
ān jì lv̌ ér huái yōu。
dēng xiè gǔ yǐ lù lù xī,
lǎn lìu qū zhī hóng líu。
yú fú sāng ér yìn zhǐ xī,
shuāng cái páng ér chōu qīng ōu。
jiāng cǎo zhù héng yǐ chōng wéi xī,
tǐ chán juān ér pèi qióng róu。
chí tài dàn yǐ wèi bǐng xī,
wù wǎng xī zhī chén mí。
yuè yù dié zhī yí yú nán chuāng xī,
shěn róng xī ér dú qī。
pī hùi jī zhī jiè yú qīng àn xī,
xīn lǎng lǎng ér gǔ qī。
tuō yōu huái yú bǐ duān xī,
liáo yǐ jì qíng ér shū yǒng sī。
hú rán ér wǒ niàn zhī xī,
tì pāng tuó ér xīn bēi。
jūn sì wǒ hū xiá biǎo xī,
zhōng gūi gǔ ér tóng jū。