“蔼蔼南都”这段文字出自哪里?

上一句:汤汤流汉

“蔼蔼南都”出自南北朝诗人高允的诗句: 《答宗钦诗》

下一句:载称多士

"蔼蔼南都" 诗句出自南北朝诗人高允《答宗钦诗》

汤汤流汉蔼蔼南都
载称多士载耀灵珠
邈矣高族代记丹图
启基郢域振彩凉区
吾生倜傥诞发英风
绍熙前绪奕世克隆
方圆备体淑德斯融
望倾群雄响振华戎
响振伊何金声克著
匡赞西藩拯厥时务
放志琴书恬心初素
潜思渊渟秀藻云布
上天降命祚钟有代
协耀紫宸与乾作配
仁迈春阳功隆覆载
招延隐叟永贻大赉
伊余栎散才朽质微
遭缘幸会忝与枢机
窃名华省厕足丹墀
愧无荧烛少益天晖
明升非谕信渐难兼
体卑处下岂曰能谦
进不弘道退失渊潜
既惭朱阙亦愧闾阎
史班称达杨蔡致深
负荷典策载蹈于心
四辙同轨覆车相寻
敬承嘉诲永佩明箴
远思古贤内寻诸己
仰谢丘明长揖南史
遐武虽存高踪难拟
夙兴夕惕岂获恬止
时之圯矣灵运未通
凤马殊隔区域异封
有怀西望路险莫从
王泽远洒九服来同
有昔平吴二陆称宝
今也克凉吾生独矫
道映儒林义为群表
我思与之均于纻缟
仁乏田苏量非叔度
韩生屡降林宗仍顾
千载旷游遘兹一遇
藻咏风流鄙心已悟
年时迅迈物我俱逝
任之斯通拥之则滞
结驷贻尘屡空亦敝
两闻可守安有回赐
诗以言志志以表丹
慨哉刎颈义已中残
虽曰不敏请事金兰
尔其励之无忘岁寒

dá zōng qīn shī
tāng tāng líu hàn,
ǎi ǎi nán dū。
zài chēng duō shì,
zài yào líng zhū。
miǎo yǐ gāo zú,
dài jì dān tú。
qǐ jī yǐng yù,
zhèn cǎi liáng qū。
wú shēng tì tǎng,
dàn fā yīng fēng。
shào xī qián xù,
yì shì kè lóng。
fāng yuán bèi tǐ,
shú dé sī róng。
wàng qīng qún xióng,
xiǎng zhèn huá róng。
xiǎng zhèn yī hé,
jīn shēng kè zhù。
kuāng zàn xī fán,
zhěng jué shí wù。
fàng zhì qín shū,
tián xīn chū sù。
qián sī yuān tíng,
xìu zǎo yún bù。
shàng tiān jiàng mìng,
zuò zhōng yǒu dài。
xié yào zǐ chén,
yǔ gān zuò pèi。
rén mài chūn yáng,
gōng lóng fù zài。
zhāo yán yǐn sǒu,
yǒng yí dà lài。
yī yú lì sàn,
cái xǐu zhí wēi。
zāo yuán xìng hùi,
tiǎn yǔ shū jī。
qiè míng huá shěng,
cè zú dān chí。
kùi wú yíng zhú,
shǎo yì tiān hūi。
míng shēng fēi yù,
xìn jiàn nán jiān。
tǐ bēi chù xià,
qǐ yuē néng qiān。
jìn bù hóng dào,
tùi shī yuān qián。
jì cán zhū què,
yì kùi lv́ yán。
shǐ bān chēng dá,
yáng cài zhì shēn。
fù hé diǎn cè,
zài dǎo yú xīn。
sì chè tóng gǔi,
fù chē xiāng xún。
jìng chéng jiā hùi,
yǒng pèi míng zhēn。
yuǎn sī gǔ xián,
nèi xún zhū jǐ。
yǎng xiè qīu míng,
cháng yī nán shǐ。
xiá wǔ sūi cún,
gāo zōng nán nǐ。
sù xīng xī tì,
qǐ huò tián zhǐ。
shí zhī yí yǐ,
líng yùn wèi tōng。
fèng mǎ shū gé,
qū yù yì fēng。
yǒu huái xī wàng,
lù xiǎn mò cóng。
wáng zé yuǎn sǎ,
jǐu fú lái tóng。
yǒu xī píng wú,
èr lù chēng bǎo。
jīn yě kè liáng,
wú shēng dú jiǎo。
dào yìng rú lín,
yì wèi qún biǎo。
wǒ sī yǔ zhī,
jūn yú zhù gǎo。
rén fá tián sū,
liàng fēi shū dù。
hán shēng lv̌ jiàng,
lín zōng réng gù。
qiān zài kuàng yóu,
gòu zī yī yù。
zǎo yǒng fēng líu,
bǐ xīn yǐ wù。
nián shí xùn mài,
wù wǒ jù shì。
rèn zhī sī tōng,
yǒng zhī zé zhì。
jié sì yí chén,
lv̌ kōng yì bì。
liǎng wén kě shǒu,
ān yǒu húi sì。
shī yǐ yán zhì,
zhì yǐ biǎo dān。
kǎi zāi wěn jǐng,
yì yǐ zhōng cán。
sūi yuē bù mǐn,
qǐng shì jīn lán。
ěr qí lì zhī,
wú wàng sùi hán。

高允

高允(390年—487年),字伯恭,渤海蓨县(今河北景县)人,南北朝时期北魏大臣,著名文学家。 高允少年丧父,大器早成,气度非凡,初为郡功曹。神麚四年(431年),为中书博士,迁中书侍郎,参修国记,教导太子。文明太后称制,拜中书令、封咸阳公,加号镇东将军。出为散骑常侍、征西将军、怀州刺史。高允历仕五朝,太和十一年(487年)去世,年九十八,追赠侍中、司空公、冀州刺史、将军,谥号文。

Processed in 0.142958 Second , 185 querys.