“鹳弓可手称鸾箭”这段文字出自哪里?

上一句:月轮压地排千兵

“鹳弓可手称鸾箭”出自清代诗人高其倬的诗句: 《送陈南麓同年之奉天府丞任》

下一句:驯驹口熟知人情

"鹳弓可手称鸾箭" 诗句出自清代诗人高其倬《送陈南麓同年之奉天府丞任》

甲午夏月次鹑火陈君东去丞陪京
月题之轮约青幰翩翩白马悬朱缨
风吹苍髯拂肩领长身突兀双颧赪
后车轮囷载坟卷前驱合沓罗旗旌
路人如堵看祖帐客前陈辞酒再行
山海之东富奇诡水产陆孕纷千形
熊肪三寸削玉白鲟鳇一丈如龙狞
活掎挺鹿掣生尾痴掩雏雉披柔翎
巨蛤腴腹莹见子芽蕨拳饱肥税萌
八梢偏口略粗俗黄羊水獭犹膻腥
君到正遇八九月应饕北食忘南烹
郭外日红看放猎月轮压地排千兵
鹳弓可手称鸾箭驯驹口熟知人情
马上射生下草檄吏卒唶嚄官寮惊
书生如此良不恶行矣最乐余何营
我时避坐亦为寿敢有所献君吾听
蒲河铁岭我故土身虽不到心能明
皇家大业首辽沈有汉关陕唐汾并
膏原坱圠二千里崇墉岌嶪一十城
薇局中开应箕尾王气直上联魁衡
已闻方召降乔岳宜有董贾钟菁英
后生无师孰埏铸适喜硕彦司胶黉愿稀射猎课文史数亲短椠疏长荣
别裁讹体定涂轨披汰瓦砾搜璜珩
中和乐职正宜作子渊之后君再生
大海泱泱浸日出长山矗矗撑天青
纵探极目厉其气推排河岳鞭风霆
发为声诗被弦管常武是弟绵是兄
便就童子觅何武或有骨骼堪公卿
采风九牧贡轩陛升歌一阕通神灵
咸池云门见光景金泥玉简基云亭
君不见元和韩碑睨典诰刘诗柳雅窥齐盟
生平羞与曹桧伍归其视我当继声

sòng chén nán lù tóng nián zhī fèng tiān fǔ chéng rèn
jiǎ wǔ xià yuè cì chún huǒ,
chén jūn dōng qù chéng péi jīng。
yuè tí zhī lún yuē qīng xiǎn,
piān piān bái mǎ xuán zhū yīng。
fēng chūi cāng rán fú jiān lǐng,
cháng shēn tū wù shuāng quán chēng。
hòu chē lún qūn zài fén juàn,
qián qū hé tà luō qí jīng。
lù rén rú dǔ kàn zǔ zhàng,
kè qián chén cí jǐu zài xíng。
shān hǎi zhī dōng fù qí gǔi,
shǔi chǎn lù yùn fēn qiān xíng。
xióng fáng sān cùn xuē yù bái,
xún huáng yī zhàng rú lóng níng。
huó jǐ tǐng lù chè shēng wěi,
chī yǎn chú zhì pī róu líng。
jù há yú fù yíng jiàn zǐ,
yá jué quán bǎo féi shùi méng。
bā shāo piān kǒu lvè cū sú,
huáng yáng shǔi tà yóu dàn xīng。
jūn dào zhèng yù bā jǐu yuè,
yìng tāo běi shí wàng nán pēng。
guō wài rì hóng kàn fàng liè,
yuè lún yā dì pái qiān bīng。
guàn gōng kě shǒu chēng luán jiàn,
xún jū kǒu shú zhī rén qíng。
mǎ shàng shè shēng xià cǎo xí,
lì zú jiè huò guān liáo liáng。
shū shēng rú cǐ liáng bù è,
xíng yǐ zùi lè yú hé yíng。
wǒ shí bì zuò yì wèi shòu,
gǎn yǒu suǒ xiàn jūn wú tīng。
pú hé tiě líng wǒ gù tǔ,
shēn sūi bù dào xīn néng míng。
huáng jiā dà yè shǒu liáo shěn,
yǒu hàn guān shǎn táng fén bìng。
gāo yuán yǎng yà èr qiān lǐ,
chóng yōng jí yè yī shí chéng。
wéi jú zhōng kāi yìng jī wěi,
wáng qì zhí shàng lián kúi héng。
yǐ wén fāng zhào jiàng qiáo yuè,
yí yǒu dǒng jiǎ zhōng jīng yīng。
hòu shēng wú shī shú yán zhù,
shì xǐ shuò yàn sī xiáo héng,
yuàn xī shè liè kè wén shǐ,
shù qīn duǎn qiàn shū cháng róng。
bié cái é tǐ dìng tú gǔi,
pī tài wǎ lì sōu huáng héng。
zhōng hé lè zhí zhèng yí zuò,
zǐ yuān zhī hòu jūn zài shēng。
dà hǎi yāng yāng jìn rì chū,
cháng shān chù chù chēng tiān qīng。
zòng tàn jí mù lì qí qì,
tūi pái hé yuè biān fēng tíng。
fā wèi shēng shī bèi xián guǎn,
cháng wǔ shì dì mián shì xiōng。
biàn jìu tóng zǐ mì hé wǔ,
huò yǒu gǔ gé kān gōng qīng。
cǎi fēng jǐu mù gòng xuān bì,
shēng gē yī què tōng shén líng。
xián chí yún mén jiàn guāng jǐng,
jīn ní yù jiǎn jī yún tíng。
jūn bù jiàn yuán hé hán bēi nì diǎn gào,
líu shī lǐu yǎ kūi qí méng。
shēng píng xīu yǔ cáo kuài wǔ,
gūi qí shì wǒ dāng jì shēng。

高其倬

高其倬(1676(丙辰年)—1738)清代官员、诗人。字章之,号美沼、种筠,辽宁铁岭人,隶汉军镶黄旗,指头画创始人高其佩堂弟。康熙三十三年进士,迁内阁学士。世宗朝历云贵、闽浙、两江总督。在闽请解除民间出海贸易禁令,后以故降为江苏巡抚。乾隆初,官至工部尚书,卒谥文良。有奏疏及《味和堂诗集》。

Processed in 0.343085 Second , 215 querys.