"还因邻里问僧珍" 诗句出自清代诗人傅山《客盂,盂有问余于右元者,右元占韵复之,阿好过情,遂如韵自遣》
kè yú,yú yǒu wèn yú yú yòu yuán zhě,yòu yuán zhān yùn fù zhī,ā hǎo guò qíng,sùi rú yùn zì qiǎn
yáng xióng nǐ wǒ huái fēi lún,
kuàng fù wú cái zhuàn 《 měi xīn 》。
shí yī lǎn yíng xū xiào gǔi,
xún cháng shǒu rǔ shī qián shén。
shēng zēng chǔ yàn xīng qí guó,
xǐ dào táo qián shì jìn rén。
pò nà huáng guān yóu mò sǐ,
huán yīn lín lǐ wèn sēng zhēn。
傅山(1607-1684)明清之际道家思想家、书法家、医学家。初名鼎臣,字青竹,改字青主,又有浊翁、观化等别名,汉族,山西太原人。傅山自称为老庄之徒,他自己也在很多场合与作品中反复强调、自陈:“老夫学老庄者也”、“我本徒蒙庄”、“吾师庄先生”、“吾漆园家学”。自觉继承道家学派的思想文化。他对老庄的“道法自然”、“无为而治”、“泰初有无”、“隐而不隐”等命题,都作了认真的研究与阐发,对道家传统思想作了发展。