“夜将阑银汉低”这段文字出自哪里?

上一句:【凤鸾吟北】月色辉

“夜将阑银汉低”出自元代诗人杜仁杰的诗句: 《【商调】集贤宾北》

下一句:斗穿针逞艳质

"夜将阑银汉低" 诗句出自元代诗人杜仁杰《【商调】集贤宾北》

七夕暑才消大火即渐西,斗柄往坎宫移
一叶梧桐飘坠万方秋意皆知
暮云闲聒聒蝉鸣晚风轻点点萤飞
天阶夜凉清似水鹊桥图高挂偏宜
金盆内种五生琼楼上设筵席
【集贤宾南】今宵两星相会期正乞巧投机
沉李浮瓜肴馔美把几个摩诃罗儿摆起
齐拜礼端的是塑得来可嬉
【凤鸾吟北】月色辉夜将阑银汉低斗穿针逞艳质
喜蛛儿奇一丝丝往下垂结罗成巧样势
酒斟着绿蚁香焚着麝脐引杯觞大家沉醉
樱桃妒水底红葱指剖冰瓜脆更胜似爱月夜眠迟
【斗双鸡南】金钗坠、金钗坠玳瑁整齐蟠桃宴、蟠桃宴众仙聚会
彩衣、彩衣轻纱织翠禁步摇绣带垂但愿得同欢宴团圆到底
【节节高北】玉葱纤细粉腮娇腻
争妍斗巧笑声举欢天喜地
我则见管弦齐动商音夷则
遥天外斗渐移喜阴晴今宵七夕
【耍鲍老南】团圈笑令心尽喜食品愈稀奇
新摘的葡萄紫旋剥的鸡头美珍珠般嫩实
欢坐间夜凉人静已笑声接青霄内
风淅淅雨霏霏露湿了弓鞋底
纱笼罩仕女随灯影下人扶起尚留恋懒心回
【四门子北】画堂深寂寂重门团照金荷红蜡辉
斗柄又横月色又西醉乡中不知更漏迟
士庶每安烽燧又息愿吾皇万岁
【尾】人生愿得同欢会把四季良辰须记乞巧年年庆七夕

【 shāng diào 】 jí xián bīn běi
qī xī shǔ cái xiāo dà huǒ jí jiàn xī,
dǒu bǐng wǎng kǎn gōng yí。
yī yè wú tóng piāo zhùi,
wàn fāng qīu yì jiē zhī。
mù yún xián guā guā chán míng,
wǎn fēng qīng diǎn diǎn yíng fēi。
tiān jiē yè liáng qīng sì shǔi,
què qiáo tú gāo guà piān yí。
jīn pén nèi zhǒng wǔ shēng,
qióng lóu shàng shè yán xí。
【 jí xián bīn nán 】 jīn xiāo liǎng xīng xiāng hùi qī,
zhèng qǐ qiǎo tóu jī。
chén lǐ fú guā yáo zhuàn měi,
bǎ jī gè mó hē luō ér bǎi qǐ。
qí bài lǐ,
duān de shì sù dé lái kě xī。
【 fèng luán yín běi 】 yuè sè hūi,
yè jiāng lán yín hàn dī,
dǒu chuān zhēn chěng yàn zhí。
xǐ zhū ér qí,
yī sī sī wǎng xià chúi,
jié luō chéng qiǎo yáng shì。
jǐu zhēn zháo lv̀ yǐ,
xiāng fén zháo shè qí,
yǐn bēi shāng dà jiā chén zùi。
yīng táo dù shǔi dǐ hóng,
cōng zhǐ pōu bīng guā cùi,
gèng shèng sì ài yuè yè mián chí。
【 dǒu shuāng jī nán 】 jīn chāi zhùi 、 jīn chāi zhùi dài mào zhěng qí,
pán táo yàn 、 pán táo yàn zhòng xiān jù hùi。
cǎi yī 、 cǎi yī qīng shā zhī cùi,
jìn bù yáo xìu dài chúi,
dàn yuàn dé tóng huān yàn tuán yuán dào dǐ。
【 jié jié gāo běi 】 yù cōng xiān xì,
fěn sāi jiāo nì。
zhēng yán dǒu qiǎo,
xiào shēng jǔ,
huān tiān xǐ dì。
wǒ zé jiàn guǎn xián qí dòng,
shāng yīn yí zé。
yáo tiān wài dǒu jiàn yí,
xǐ yīn qíng jīn xiāo qī xī。
【 shuǎ bào lǎo nán 】 tuán quān xiào lìng xīn jǐn xǐ,
shí pǐn yù xī qí。
xīn zhāi de pú táo zǐ,
xuán bō de jī tóu měi,
zhēn zhū bān nèn shí。
huān zuò jiān,
yè liáng rén jìng yǐ,
xiào shēng jiē qīng xiāo nèi。
fēng xī xī,
yǔ fēi fēi,
lù shī le gōng xié dǐ。
shā lóng zhào shì nv̌ súi,
dēng yǐng xià rén fú qǐ,
shàng líu liàn lǎn xīn húi。
【 sì mén zǐ běi 】 huà táng shēn,
jì jì zhòng mén tuán,
zhào jīn hé hóng là hūi。
dǒu bǐng yòu héng,
yuè sè yòu xī,
zùi xiāng zhōng bù zhī gèng lòu chí。
shì shù měi ān,
fēng sùi yòu xī,
yuàn wú huáng wàn sùi。
【 wěi 】 rén shēng yuàn dé tóng huān hùi,
bǎ sì jì liáng chén xū jì,
qǐ qiǎo nián nián qìng qī xī。

杜仁杰

  杜仁杰(约1201—1282年),原名之元,又名征,字仲梁,号善夫(“夫”也作“甫”),又号止轩。济南长清 (今属山东济南市)人。元代散曲家。《录鬼簿》把他列入“前辈已死名公。”他由金入元,金朝正大中与麻革、张澄隐居内乡山中。元初,屡被征召不出。性善谑,才学宏博。平生与元好问相契,有诗文相酬。元好问曾两次向耶律楚材推荐,但他都“表谢不起,”没有出仕。其子杜元素,任福建闽海道廉访使,由于子贵,他死后得赠翰林承旨、资善大夫,谥号文穆。

Processed in 0.203973 Second , 221 querys.