"恰是愁人坐处" 诗句出自清代诗人杜贵墀《东风第一枝 秋灯》
《东风第一枝 秋灯》 拼音标注
dōng fēng dì yī zhī qīu dēng
xī shuài shēng zhōng,
líu yíng yǐng wài,
xiǎo píng shēn yè dī hù。
qiǎo rán xì yǔ qīn shí,
qià shì chóu rén zuò chù。
zhē lái cùi xìu,
shàng jì qǔ 、 chūn xiāo sī yǔ。
suàn jī dù 、 yàn qù hóng lái,
gū guǎn tī cán hóng lv̌。
huā lv̌ bǔ 、 jǐu tú yì qù,
rén zhù mèng 、 zhǐ chuāng jì shù。
xī fēng jī gè huáng hūn,
quē yuè jī jiā jī zhù。
huái huáng guò le,
yòu zhòng bǎ 、 gū qíng fēn fù。
kùi shí zài 、 wù rǔ qīng guāng,
bù zhào qǐ yán zhū hù。
《东风第一枝 秋灯》 作者简介
杜贵墀(1824-1901年),字吉阶,别字仲丹,巴陵县郭镇磨刀村杜家庄(今属湖南岳阳市岳阳楼区)人。天资卓越,性情“沉敏”,深得从祖父杜棠的喜爱。杜棠到山西任职时,将年仅4岁的贵墀带到任所,学习四书五经及句读。贵墀6岁丧母,9岁丧父,13岁回到家乡,与长兄杜伯崇相依为命,继续勤奋苦读,精研诗词和古文,力求博学实用,不争虚名,为日后的经史研究奠定了深厚的基础。