tiān guān shān tóng zhū xué shì wèi zhù dān yáng fù qí sān yù lián quán
càn làn jīn wèi wū,
líng lóng yù zuò lián。
fēi quán lái bǎi dào,
dìng yǒu lǎo lóng qián。
(1276—1350)元清江人,字伯原,号清碧。博学,善属文。隐居武夷山中。文宗即位,闻其名,以币征之,不赴。顺帝时以隐士荐,召为翰林待制,奉议大夫,兼国史院编修官,称疾固辞。为人湛静寡欲,尤笃于义。天文、地理、律历、度数、无不通究,尤工于篆隶。有《四经表义》、《清江碧嶂集》等。