"孤标夺葳蕤" 诗句出自宋代诗人董嗣杲《赵南康可斋筑屋武康孟保园池乔木极有思致东野故庐藉以表出感古伤今成重游三十韵》
东野英溪英,妙寄寒苦诗。
里社今有井,谁构亭覆之。
想彼异代贤,孤标夺葳蕤。
可斋出帝冑,结庐探幽奇。
分符庐山阳,归葺园与池。
高怀敦薄俗,万象共眇窥。
惟怜时不与,舟壑忽夜移。
身世付永摈,逸驾沦西驰。
我此偶窃稍,荏苒垂三期。
两获憩绝境,真与浮世遗。
牵裾古木底,洗屐官溪湄。
想像贞曜公,沦落长安时。
壮心侔元造,沥思抽肝脾。
衰谢入硬语,难以好爵縻。
此乡所自出,指点馀芳茨。
相去五百年,随胜营诗词。
清扬藉发挥,昧者迷藩篱。
孟公能归欤,赵侯今已而。
罢酒闻清弹,眼在空涕洟。
孰能经始初,欲绵无穷期。
再传至斯荒,旷望逝水悲。
丘壑漫独存,岂不重尔思。
拘情失寝处,触事逢乖离。
无端菊帽破,不管西风吹。
俛仰兴替间,惟馀鸥鹭知。
心遥岁年遒,行将谢尘羁。
我穷吟更穷,逐逐亦已疲。
有愧快士志,名盛位任卑。
制愁游学宫,弗读国朴碑。
四顾云树苍,雅道谁扶持。
zhào nán kāng kě zhāi zhú wū wǔ kāng mèng bǎo yuán chí qiáo mù jí yǒu sī zhì dōng yě gù lú jiè yǐ biǎo chū gǎn gǔ shāng jīn chéng zhòng yóu sān shí yùn
dōng yě yīng xī yīng,
miào jì hán kǔ shī。
lǐ shè jīn yǒu jǐng,
shúi gōu tíng fù zhī。
xiǎng bǐ yì dài xián,
gū biāo duó wēi rúi。
kě zhāi chū dì zhòu,
jié lú tàn yōu qí。
fēn fú lú shān yáng,
gūi qì yuán yǔ chí。
gāo huái dūn bó sú,
wàn xiàng gòng miǎo kūi。
wéi lián shí bù yǔ,
zhōu hè hū yè yí。
shēn shì fù yǒng bìn,
yì jià lún xī chí。
wǒ cǐ ǒu qiè shāo,
rěn rǎn chúi sān qī。
liǎng huò qì jué jìng,
zhēn yǔ fú shì yí。
qiān jū gǔ mù dǐ,
xǐ jī guān xī méi。
xiǎng xiàng zhēn yào gōng,
lún luò cháng ān shí。
zhuàng xīn móu yuán zào,
lì sī chōu gān pí。
shuāi xiè rù yìng yǔ,
nán yǐ hǎo jué mí。
cǐ xiāng suǒ zì chū,
zhǐ diǎn yú fāng cí。
xiāng qù wǔ bǎi nián,
súi shèng yíng shī cí。
qīng yáng jiè fā hūi,
mèi zhě mí fán lí。
mèng gōng néng gūi yú,
zhào hóu jīn yǐ ér。
bà jǐu wén qīng dàn,
yǎn zài kōng tì yí。
shú néng jīng shǐ chū,
yù mián wú qióng qī。
zài chuán zhì sī huāng,
kuàng wàng shì shǔi bēi。
qīu hè màn dú cún,
qǐ bù zhòng ěr sī。
jū qíng shī qǐn chù,
hóng shì féng guāi lí。
wú duān jú mào pò,
bù guǎn xī fēng chūi。
fǔ yǎng xīng tì jiān,
wéi yú ōu lù zhī。
xīn yáo sùi nián qíu,
xíng jiāng xiè chén jī。
wǒ qióng yín gèng qióng,
zhú zhú yì yǐ pí。
yǒu kùi kuài shì zhì,
míng shèng wèi rèn bēi。
zhì chóu yóu xué gōng,
fú dú guó pò bēi。
sì gù yún shù cāng,
yǎ dào shúi fú chí。