"岁俭感妻仁" 诗句出自元代诗人戴良《哭揭秘监三十四韵》
试续儒林传,之人迹已陈。
归魂钟阜夜,复魄董溪春。
忆昔初观国,乘时早致身。
家声汉司马,冑教古成均。
学术诸生识,才华六馆亲。
南宫燃烛夕,北省听銮晨。
秘阁声书旧,容台礼乐新。
讨论抽邃典,制作迈常伦。
信是闺中彦,端为席上珍。
春官方载笔,东郭已埋轮。
雕鹗期高奋,骅骝且远巡。
薇垣莲幕客,乌府绣衣人。
岂独司喉舌,犹应领缙绅。
青冥来健翮,沧海起修鳞。
王气幽州歇,妖氛国步屯。
依刘西适洛,恋阙北过秦。
贾傅俄悲鵩,宣尼竟泣麟。
风尘辞组日,江汉负羁臣。
殷士皆登用,黄公独隐沦。
《黍离》兴叹切,《麦秀》入歌频!
牢落征涂上,飘零甬水滨。
时艰怜子孝,岁俭感妻仁。
我羡陶元亮,人誇贺季真。
如何遽凋谢,况乃久邅迍。
已矣成长往,哀哉付劫尘。
黔娄衾不足,原宪数方贫。
笔冢名空在,文场事已泯。
行囊犹简牍,旅冢但荆榛。
听雨尝连榻,吟风更接茵。
玉山涵远润,金井漱馀津。
白首论交地,黄泉诀别辰。
分财悲鲍叔,投辖失陈遵。
北海谁求隐,东都罢对宾。
向来知己泪,沾洒满衣巾。
《哭揭秘监三十四韵》 拼音标注
kū jiē mì jiān sān shí sì yùn
shì xù rú lín chuán,
zhī rén jī yǐ chén。
gūi hún zhōng fù yè,
fù pò dǒng xī chūn。
yì xī chū guān guó,
chéng shí zǎo zhì shēn。
jiā shēng hàn sī mǎ,
zhòu jiào gǔ chéng jūn。
xué zhú zhū shēng shì,
cái huá lìu guǎn qīn。
nán gōng rán zhú xī,
běi shěng tīng luán chén。
mì gé shēng shū jìu,
róng tái lǐ lè xīn。
tǎo lùn chōu sùi diǎn,
zhì zuò mài cháng lún。
xìn shì gūi zhōng yàn,
duān wèi xí shàng zhēn。
chūn guān fāng zài bǐ,
dōng guō yǐ mái lún。
diāo è qī gāo fèn,
huá líu qiě yuǎn xún。
wéi yuán lián mù kè,
wū fǔ xìu yī rén。
qǐ dú sī hóu shé,
yóu yìng lǐng jìn shēn。
qīng míng lái jiàn hé,
cāng hǎi qǐ xīu lín。
wáng qì yōu zhōu xiē,
yāo fēn guó bù tún。
yī líu xī shì luò,
liàn què běi guò qín。
jiǎ fù é bēi fú,
xuān ní jìng qì lín。
fēng chén cí zǔ rì,
jiāng hàn fù jī chén。
yīn shì jiē dēng yòng,
huáng gōng dú yǐn lún。
《 shǔ lí 》 xīng tàn qiē,
《 mài xìu 》 rù gē pín !
láo luò zhēng tú shàng,
piāo líng yǒng shǔi bīn。
shí jiān lián zǐ xiào,
sùi jiǎn gǎn qī rén。
wǒ xiàn táo yuán liàng,
rén kuā hè jì zhēn。
rú hé jù diāo xiè,
kuàng nǎi jǐu zhān zhūn。
yǐ yǐ chéng cháng wǎng,
āi zāi fù jié chén。
qián lóu qīn bù zú,
yuán xiàn shù fāng pín。
bǐ zhǒng míng kōng zài,
wén cháng shì yǐ mǐn。
xíng náng yóu jiǎn dú,
lv̌ zhǒng dàn jīng zhēn。
tīng yǔ cháng lián tà,
yín fēng gèng jiē yīn。
yù shān hán yuǎn rùn,
jīn jǐng shù yú jīn。
bái shǒu lùn jiāo dì,
huáng quán jué bié chén。
fēn cái bēi bào shū,
tóu xiá shī chén zūn。
běi hǎi shúi qíu yǐn,
dōng dū bà dùi bīn。
xiàng lái zhī jǐ lèi,
zhān sǎ mǎn yī jīn。
《哭揭秘监三十四韵》 作者简介
(1317—1383)元明间浦江人,字叔能,号九灵山人,又号云林。通经、史百家暨医、卜、释、老之说。初习举子业,寻弃去,学古文于黄、柳贯、吴莱。学诗于余阙。元顺帝至正十八年,朱元璋取金华,召之讲经史。旋授学正。不久逃去。顺帝授以淮南江北等处儒学提举。后避地吴中,依张士诚。见士诚将败,挈家泛海,抵登、莱。欲行归扩廓军,道梗,侨寓昌乐。元亡,南还,变姓名,隐四明山。明太祖物色得之,召至京师,试以文,欲官之,以老疾固辞,忤旨。逾年自杀。良为诗风骨高秀,眷怀宗国,多磊落抑塞之音。有《九灵山房集》。