羲皇以后几岁月,史书纪载皆陈迹。
读书尚友多古人,胡为独取陶彭泽。
况无武陵桃花源,又无五柳先生宅。
人物都无晋代风,题名何用陶为额。
我闻此语悠然思,遥遥千载尊诗伯。
古今异世乐趣同,难分是非论黑白。
谓予唐突古名贤,骇闻令我孱颜赤。
鸟倦飞时始入林,宁能复展乘风翮。
家有杜康酒无算,地与刘伶分一席。
维持风雅在吾侪,尚存一息须为力。
此事非求身后名,知人论世毋过刻。
吾侪不少素心人,荣誉不争争品格。
不才伏处城南隅,衰病逡巡鲜所获。
独往独来年复年,窃叹光阴如过客。
平生爱读靖节诗,读罢时还顶礼百。
愿刊万本施万人,尽知廉让忧方释。
此时发轫赖扶持,诸贤讨论无虚夕。
说理须范朱丝绳,量材须执玉界尺。
希踪栗里不敢期,栽培松菊吾侪责。
西畴南亩日操劳,繄维君子甘于役。
táo shè chéng lì,wén yì rén yǒu fēi zhī zhě,fù cǐ jiě cháo。jí yòng chéng lì cí yùn
xī huáng yǐ hòu jī sùi yuè,
shǐ shū jì zài jiē chén jī。
dú shū shàng yǒu duō gǔ rén,
hú wèi dú qǔ táo péng zé。
kuàng wú wǔ líng táo huā yuán,
yòu wú wǔ lǐu xiān shēng zhái。
rén wù dū wú jìn dài fēng,
tí míng hé yòng táo wèi é。
wǒ wén cǐ yǔ yōu rán sī,
yáo yáo qiān zài zūn shī bó。
gǔ jīn yì shì lè qù tóng,
nán fēn shì fēi lùn hēi bái。
wèi yú táng tū gǔ míng xián,
hài wén lìng wǒ chán yán chì。
niǎo juàn fēi shí shǐ rù lín,
níng néng fù zhǎn chéng fēng hé。
jiā yǒu dù kāng jǐu wú suàn,
dì yǔ líu líng fēn yī xí。
wéi chí fēng yǎ zài wú chái,
shàng cún yī xī xū wèi lì。
cǐ shì fēi qíu shēn hòu míng,
zhī rén lùn shì wú guò kè。
wú chái bù shǎo sù xīn rén,
róng yù bù zhēng zhēng pǐn gé。
bù cái fú chù chéng nán yú,
shuāi bìng qūn xún xiān suǒ huò。
dú wǎng dú lái nián fù nián,
qiè tàn guāng yīn rú guò kè。
píng shēng ài dú jìng jié shī,
dú bà shí huán dǐng lǐ bǎi。
yuàn kān wàn běn shī wàn rén,
jǐn zhī lián ràng yōu fāng shì。
cǐ shí fā rèn lài fú chí,
zhū xián tǎo lùn wú xū xī。
shuō lǐ xū fàn zhū sī shéng,
liàng cái xū zhí yù jiè chǐ。
xī zōng lì lǐ bù gǎn qī,
zāi péi sōng jú wú chái zé。
xī chóu nán mǔ rì cāo láo,
yī wéi jūn zǐ gān yú yì。