wǎn xī shā · cóng shí lóu shí bì wǎng lái dèng wèi shān zhōng
yī bàn huáng méi zá yǔ qíng,
xū lán fú cùi dài hú míng,
xián yún gāo niǎo gòng shēn qīng。
shān guǒ dǎ tóu xīu lùn jià,
yě huā yíng shǒu bù zhī míng,
yān luán zhí shì huà zhōng xíng。
此词上片咏梅子半黄,乍晴还雨,往来于邓尉山中,眼前虚岚浮翠,显出湖光格外明净,闲云与高鸟齐飞,令人心旷神怡。下片咏山行时野果打头、野花盈手,烟雾缭绕,此身如在画中。全词烘出清醇的山林气息,而词人欣愉之情也跃然纸上。