wú xī zhōng xīng sòng shī hé zhāng wén qián èr shǒu
wǔ shí nián gōng rú diàn sǎo,
huá qīng huā lǐu xián yáng cǎo。
wǔ fāng gōng fèng dǒu jī ér,
jǐu ròu dūi zhōng bù zhī lǎo。
hú bīng hū zì tiān shàng lái,
nì hú yì shì jiān xióng cái。
qín zhèng lóu qián zǒu hú mǎ,
zhū cùi tà jǐn xiāng chén āi。
hé wèi chū zhàn zhé pī mǐ,
chuán zhì lì zhī duō mǎ sǐ。
yáo gōng shùn dé běn rú tiān,
ān yòng qū qū jì wén zì。
zhù bēi míng dé zhēn lòu zāi,
nǎi lìng shén gǔi mó shān yá。
zǐ yí guāng bì bù zì cāi,
tiān xīn hǔi huò rén xīn kāi。
xià shāng yǒu jiàn dāng shēn jiè,
jiǎn cè hàn qīng jīn jù zài。
jūn bù jiàn dāng shí zhāng shuō zùi duō jī,
sūi shēng yǐ bèi yáo chóng mài。
jūn bù jiàn liáng rén fèi xīng chuán tiān bǎo,
zhōng xīng bēi shàng jīn shēng cǎo。
bù zhī fù guó yǒu jiān xióng,
dàn shuō chéng gōng zūn guó lǎo。
shúi lìng fēi zǐ tiān shàng lái,
guó qín hán guó jiē tiān cái。
huā sāng jié gǔ yù fāng xiǎng,
chūn fēng bù gǎn shēng chén āi。
xìng míng shúi fù zhī ān shǐ,
jiàn ér měng jiāng ān mián sǐ。
qù tiān chǐ wǔ bào wèng fēng,
fēng tóu záo chū kāi yuán zì。
shí yí shì qù zhēn kě āi,
jiān rén xīn chǒu shēn rú yá。
xī shǔ wàn lǐ shàng néng fǎn,
nán nèi yī bì hé shí kāi。
kě lián xiào dé rú tiān dà,
fǎn shǐ jiāng jūn chēng hǎo zài。
wū hū,
nú bèi nǎi bù néng dào fǔ guó yòng shì zhāng hòu zhuān,
nǎi néng niàn chūn qí cháng ān zuò jīn mài。

此诗深刻分析了唐朝之所以会发生安史之乱和唐王朝军队一败涂地的原因,诗中不仅将腐化昏聩的唐明皇和诸般谄媚误国的佞臣一同作了鞭挞,总结历史的教训,而且影射了北宋末年腐败的朝政——君主荒淫无能,臣僚尔虞我诈。用借古喻今的方式来对当权者予以劝戒,表现了诗人对北宋末年朝政的担忧。

这两首诗是李清照早年和张耒《读中兴颂碑》诗所作。北宋中后期,统治阶级上层发生了剧烈的党争。最初的斗争是由王安石派的变法和司马光派的反变法而引起的。延续到后来,两派政治力量你上我下,互相倾轧,大起大落。而一旦执政以后,本派内部又迅速分蘖化,争夺益甚。

Processed in 0.211221 Second , 289 querys.