shǎng chūn / fāng cǎo / chūn yóu yù rán yǒu huái fù
fāng cǎo hé yān nuǎn gèng qīng,
xián mén yào lù yī shí shēng。
nián nián diǎn jiǎn rén jiān shì,
wéi yǒu chūn fēng bù shì qíng。
这是一首咏物诗,通过咏赞芳草和春风来讽喻世态人情。头两句说,芳草如烟,不管是贫家陋巷还是权门要路,处处长得青葱一片。后两句转入春风,点明主旨。以拟人手法,写春风年年都来查点人间万事,对谁都一视同仁,在春风身上看不出人情的冷暖与世态的炎凉。