"弯弓猎草泽" 诗句出自明代诗人李梦阳《冬夜观射三十四韵》
云骥桥边路,繁台寺畔亭。
登临壮古昔,时序叹流冥。
乍见芳草歇,那堪霜霰零。
冬残柏自秀,春逼柳先青。
叨有衣冠会,能教酒盏停。
狂将宾作主,兴与醉为醒。
讲武仍存记,威弧合准经。
鹄违遵取觯,貆获放悬庭。
矢劲风推疾,弦开月避形。
奔狸失故窟,矫鹤坠生翎。
叠发无单中,虚归必染腥。
叔才羞纵送,蒲弋愧娉婷。
末德矜先捷,高贤哂一丁。
虽非尚力艺,亦异养心灵。
改服游荒寺,携壶扣寂扃。
雪光摇冻薄,冷鸟下昏汀。
宿鸽争嵓坎,鸣钟出石棂。
衣因乐乃发,虑以道为宁。
忆昔游梁始,伊余实孺龄。
探镮游汴馆,怀橘向王廷。
十五飞觚翰,冠年志典刑。
弯弓猎草泽,走马向林坰。
颇类沙头雁,还惭水上萍。
谬随朝日月,过举犯雷霆。
摈斥伤垂鹄,栖迟学聚萤。
无论颜灼灼,巳是发星星。
岩眺残双屩,川游寄一舲。
烟霜日惨惨,河汉夜泠泠。
感旧聊今咏,劳歌启后听。
世情真箭括,吾意竟云軿。
嗜武非良节,摛文岂至馨。
缅思羡门子,永慕令威丁。
海帝金银阙,江妃碧玉瓶。
终当别兹土,长啸入沧溟。
《冬夜观射三十四韵》 拼音标注
dōng yè guān shè sān shí sì yùn
yún jì qiáo biān lù,
fán tái sì pàn tíng。
dēng lín zhuàng gǔ xī,
shí xù tàn líu míng。
zhà jiàn fāng cǎo xiē,
nà kān shuāng xiàn líng。
dōng cán bǎi zì xìu,
chūn bī lǐu xiān qīng。
tāo yǒu yī guān hùi,
néng jiào jǐu zhǎn tíng。
kuáng jiāng bīn zuò zhǔ,
xīng yǔ zùi wèi xǐng。
jiǎng wǔ réng cún jì,
wēi hú hé zhǔn jīng。
hú wéi zūn qǔ zhì,
huán huò fàng xuán tíng。
shǐ jìng fēng tūi jí,
xián kāi yuè bì xíng。
bēn lí shī gù kū,
jiǎo hè zhùi shēng líng。
dié fā wú dān zhōng,
xū gūi bì rǎn xīng。
shū cái xīu zòng sòng,
pú yì kùi pīng tíng。
mò dé jīn xiān jié,
gāo xián shěn yī dīng。
sūi fēi shàng lì yì,
yì yì yǎng xīn líng。
gǎi fú yóu huāng sì,
xié hú kòu jì jiōng。
xuě guāng yáo dòng bó,
lěng niǎo xià hūn tīng。
sù gē zhēng yán kǎn,
míng zhōng chū shí líng。
yī yīn lè nǎi fā,
lv̀ yǐ dào wèi níng。
yì xī yóu liáng shǐ,
yī yú shí rú líng。
tàn huán yóu biàn guǎn,
huái jú xiàng wáng tíng。
shí wǔ fēi gū hàn,
guān nián zhì diǎn xíng。
wān gōng liè cǎo zé,
zǒu mǎ xiàng lín jiōng。
pǒ lèi shā tóu yàn,
huán cán shǔi shàng píng。
mìu súi zhāo rì yuè,
guò jǔ fàn léi tíng。
bìn chì shāng chúi hú,
qī chí xué jù yíng。
wú lùn yán zhuó zhuó,
sì shì fā xīng xīng。
yán tiào cán shuāng juē,
chuān yóu jì yī líng。
yān shuāng rì cǎn cǎn,
hé hàn yè líng líng。
gǎn jìu liáo jīn yǒng,
láo gē qǐ hòu tīng。
shì qíng zhēn jiàn kuò,
wú yì jìng yún píng。
shì wǔ fēi liáng jié,
chī wén qǐ zhì xīn。
miǎn sī xiàn mén zǐ,
yǒng mù lìng wēi dīng。
hǎi dì jīn yín què,
jiāng fēi bì yù píng。
zhōng dāng bié zī tǔ,
cháng xiào rù cāng míng。
《冬夜观射三十四韵》 作者简介
李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。