"天命自有期" 诗句出自明代诗人李梦阳《离愤五首正德戊辰年五月作是时阉瑾知劾章出我手矫旨收诣诏狱 其四》
lí fèn wǔ shǒu zhèng dé wù chén nián wǔ yuè zuò shì shí yān jǐn zhī hé zhāng chū wǒ shǒu jiǎo zhǐ shōu yì zhào yù qí sì
qū chē zhòng xíng xíng,
qián shàng xī shān chúi。
bái rì hū yǐ míng,
gūi niǎo lái hé chí。
piāo fēng chūi zhēng yī,
běi shì fāng zì zī。
xíng lù jiàn wǒ xíng,
bù xíng wèi jiē zī。
kǔ chēng tú lù sè,
jūn zǐ mò hé zhī。
yù sù nán jìng chén,
tiān mìng zì yǒu qī。
李梦阳(1472-1530),字献吉,号空同,汉族,庆阳府安化县(今甘肃省庆城县)人,迁居开封,工书法,得颜真卿笔法,精于古文词,提倡“文必秦汉,诗必盛唐”,强调复古,《自书诗》师法颜真卿,结体方整严谨,不拘泥规矩法度,学卷气浓厚。明代中期文学家,复古派前七子的领袖人物。