zǎo qīu jīng kǒu lv̌ bó zhāng shì yù jì shū xiāng wèn yīn yǐ zèng zhī shí qī xī
yí jiā bì kòu zhú xíng zhōu,
yàn jiàn nán xú jiāng shǔi líu。
wú yuè zhēng yáo fēi jìu rì,
mò líng diāo bì bù yí qīu。
qiān jiā bì hù wú zhēn chǔ,
qī xī hé rén wàng dǒu níu。
zhǐ yǒu tóng shí cōng mǎ kè,
piān yí chǐ dú wèn qióng chóu。
该诗为公元762~763年、763~764年(广德年间)李为避战乱、居家旅泊京口而作。时北方战火尚未熄灭,南方动乱又起,今江苏、浙江一带大多男子被征发;丁壮不存,田野荒芜,无物可收。身为一州之长的李嘉佑都在为生活困顿而愁苦,一般的平民百姓当然更难以为生了。