lèi jiāng yuè · yè liáng
xī fēng jiě shì,
wèi rén jiān 、 xǐ jǐn sān gēng fán shǔ。
yī zhěn xīn liáng yí kè mèng,
fēi rù ǒu huā shēn chù。
bīng xuě jīn huái,
líu lí shì jiè,
yè qì qīng rú xǔ。
chǎn rán cháng xiào,
qǐ lái qīu mǎn tíng hù。
yìng xiào chǔ kè cái gāo,
lán chéng chóu cùi,
yí hèn chuán qiān gǔ。
zuò fù yín shī kōng zì hǎo,
bù zhí yī bēi qīu lù。
dàn yuè lán gān,
wēi yún hé hàn,
gěng gěng tiān cūi shù。
cǐ qíng shúi hùi,
wú tóng yè shàng shū yǔ。

  本词上片侧重写秋夜之所见,下片主要写秋夜之所思所感。作者认为,古来骚人往往为人生失意而遗恨千古,何如托身山林,寄情风月呢?这当然是消极的,但在当时作为志行高洁者自我解脱的一种出路,也自有可理解之处。

Processed in 0.111038 Second , 282 querys.